Trước một Morocco tràn đầy dũng khí và hưng phấn, kỷ luật, tiki-taka của người Tây Ban Nha đã không thể phát huy hiệu quả và cuối cùng La Roja chuốc lấy thất bại ê chề trong loạt đá luân lưu.
Thật đáng xấu hổ nếu biết rằng Tây Ban Nha đã trở thành đội tuyển đầu tiên trong lịch sử World Cup thua cả 4 loạt đá luân lưu, đồng thời là đội thứ hai không ghi sút thành công quả nào ở lượt đá luân lưu sau Thụy Sĩ trước Ukraine năm 2006.
Tây Ban Nha không còn là đội bóng lớn
Tại kỳ World Cup được tổ chức tại Qatar, Tây Ban Nha là đội bóng có thể chiến thắng hoặc thất bại trước bất kỳ đối thủ nào. Chúng ta có thể thấy rõ 2 mặt của La Roja, họ có thể trình diễn một lối đá quyến rũ, hủy diệt đối thủ, nhưng cũng có thể phải nhận những thất bại gây sốc vì sự yếu kém về mặt bản lĩnh.
Để vận hành lối đá tiki-taka một cách tối ưu, các cầu thủ luôn phải ở trong trạng thái tốt nhất. Nếu phong độ của các cầu thủ gặp vấn đề, hay khi trận đấu không đi theo kế hoạch ban đầu, Tây Ban Nha bỗng chốc trở thành một đội bóng tầm thường, đến nỗi bất kỳ đối thủ nào cũng có thể đánh bại họ.
Luis Enrique không có ngôi sao định đoạt trận đấu
Đế chế mà Luis Enrique đang xây dựng có đầy đủ sự nhiệt huyết của những cầu thủ trẻ và kinh nghiệm của những cựu binh, ông đã tạo nên một tập thể đoàn kết và phần nào hồi sinh được lối chơi tiki-taka tưởng chừng như đã thất truyền. Tuy nhiên, ông vẫn không thể giúp Tây Ban Nha đạt đến thành công như Barcelona năm nào.
Vào thời điểm đó, Luis Enrique có trong tay những ngôi sao có thể xoay chuyển trận đấu và tự mình tỏa sáng khi cần thiết như Lionel Messi, Neymar hay Luis Suarez.
Hiện tại, Tây Ban Nha không có những ngôi sao tấn công như vậy trong đội hình. Tiền đạo chủ lực Morata vẫn bị gọi là "chân gỗ". Rõ ràng TBN có thể là tập thể mạnh, nhưng lại thiếu vắng một ngôi sao giải quyết trận đấu thực thụ, những người có thể nâng tầm đội bóng của mình như Lionel Messi hay Kylian Mbappe đang làm tại World Cup 2022.
Điểm yếu chết người của Tây Ban Nha
Suốt 120 phút thi đấu, các học trò của HLV Luis Enrique cầm bóng tới 77%, chỉ cho đối phương cầm bóng 23%. Thậm chí, có lúc thời gian sở hữu bóng của Tây Ban Nha lên đến 82% ở hiệp thi đấu thứ nhất.
Tuy nhiên, Tây Ban Nha chỉ có thể cầm bóng chứ không thể kết liễu đối phương và ngăn chặn những pha phản công của Ma Rốc. Những cầu thủ như Gavi, Pedri hay Dani Olmo dễ dàng bị vô hiệu hóa bởi lối chơi giàu thể lực đến từ những chú sư tử vùng Atlas.
Kiểm soát bóng tốt không đồng nghĩa với việc Tây Ban Nha đã kiểm soát hoàn toàn thế trận. Thậm chí, Ma Rốc còn nhiều lần khiến khung thành của Unai Simon rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Nếu đội bóng châu Phi chắt chiu hơn những cơ hội của mình, họ hoàn toàn có thể giành quyền đi tiếp mà không cần đến loạt sút luân lưu. Cũng giống như trận đấu với Nhật Bản, Tây Ban Nha không thể áp đặt trận đấu và trở nên khá dễ đoán khi đối đầu với một đội bóng có lối chơi phòng ngự chặt chẽ.
Kỳ vọng vào tương lai
Thất bại ngày hôm nay có thể là một cơn ác mộng, nhưng vẫn chỉ là khởi đầu của bóng đá Tây Ban Nha. Ngoại trừ những cựu binh như Sergio Busquets, Cesar Azpilicueta và Alvaro Morata, La Roja đến với giải đấu với một đội hình nhiều tài năng trẻ còn non nớt về mặt kinh nghiệm.
Có thể nói, World Cup vẫn là một sân chơi quá tầm với những Pedri, Gavi, Iñaki Williams, Balde, Ansu. Họ vẫn còn một chặng đường dài để phát triển. Trong tương lai, họ sẽ là những ngôi sao lớn của bóng đá châu Âu và đó mới là thời điểm mà Tây Ban Nha có thể mơ về chức vô địch tại EURO hay World Cup.
Không thể đổ hết trách nhiệm lên Luis Enrique?
Luis Enrique biết chính xác những gì ông muốn cho đội bóng của mình. Ông đã thể hiện rất rõ điều đó suốt thời gian nắm quyền, rằng ông chọn những cầu thủ phù hợp với ý tưởng của mình chứ không phải ngược lại là xây dựng đội bóng và hệ thống thi đấu dựa trên một nhóm cầu thủ ưu tú nào đó.
Tuy nhiên, khi Tây Ban Nha vẫn đang trong quá trình chuyển giao thế hệ, chiến lược gia 52 tuổi vẫn thiếu vắng những nguồn lực cần thiết để đưa đội bóng của mình lên đến đỉnh cao.
Tiêu biểu là ở vị trí trung phong cắm, Luis Enrique phải sử dụng nhiều tiền đạo như vậy một phần vì Tây Ban Nha không còn chân sút nào đáng tin cậy để dựa vào, để khoán trắng như Anh với Harry Kane hay Ba Lan với Robert Lewandowski.
Từ sau giai đoạn hoàng kim mà Luis Aragones mở ra và Vicente del Bosque tiếp nối, Tây Ban Nha rơi vào trạng thái suy yếu. Đội tuyển mất phương hướng, trong khi người hâm mộ cũng như truyền thông luôn đòi hỏi rất cao.
Không thể mãi mơ mộng về ánh hào quang quá khứ, Enrique mạnh mẽ thực hiện những thay đổi đến mức nhiều người lo ngại. Dẫu vậy, với những ý tưởng rõ ràng cùng sự kiên định trên con đường riêng, Luis Enriquen vẫn mang đến hy vọng về một tương lai tươi sáng cho đội tuyển xứ sở bò tót, bất chấp những thất bại cay đắng của Tây Ban Nha trong suốt những hành trình đã qua.