VBA 2018 chỉ còn 5 ngày nữa là khởi tranh với những trận đấu đầu tiên tại Preseason, các đội bóng đã sẵn sàng cho mùa giải mới, những cầu thủ háo hức tranh tài trong ngày hội đỉnh cao của bóng rổ Việt Nam.
Nhưng ở đâu đó, 9 cầu thủ Cần Thơ vẫn mắc kẹt giữa 2 phía, một bên là Sở TDTT - nơi đào tạo, nuôi nấng họ và một bên là VBA - nơi cho họ những trận cầu đỉnh cao với những khán đài chật kín khán giả.
Được đánh VBA là một trải nghiệm thú vị với các cầu thủ bóng rổ như Tô Quang Trung
Bên nào cũng có cái lý của riêng mình, bên nào cũng có đủ lập luận để khẳng định mình đúng. Vậy thì quyền quyết định cuối cùng chẳng phải nên để các cầu thủ lựa chọn hay sao?
Giống như ông Lê Hoàng Anh, Tổng thư ký Liên đoàn bóng rổ Việt Nam tuyên bố trong buổi họp báo trước thềm VBA 2018: "Quyền được thi đấu của VĐV phải là cao nhất". Vậy thì tước đi cái quyền được ra sân, quyền được thi đấu, quyền được cống hiến của 9 cầu thủ Cần Thơ có nên hay không?
Các cầu thủ Cần Thơ bỗng chốc mắc kẹt với những yêu sách của Sở VH-TT&DL Cần Thơ
Nhắc tới Tô Quang Trung, người hâm mộ nhớ về anh với những giọt nước mắt. Giọt nước mắt đau đớn trong thất bại trên sân nhà Cần Thơ trước Danang Dragons tại VBA 2016, nước mắt hạnh phúc khi nâng cao chức vô địch VBA 2017 cùng Thang Long Warriors.
Nhìn những giọt nước mắt ấy mới thấu hiểu hậu vệ sinh năm 1984 khát khao thi đấu, toàn tâm toàn ý với trái bóng cam như thế nào.
Tô Quang Trung, một trong những biểu tượng tại Cần Thơ, người luôn khát khao được thi đấu ở mọi hoàn cảnh
Một cầu thủ sau giờ thi đấu ngồi mày mò hàng tiếng cắt từng đoạn highlight để chia sẻ lên mạng. Một cầu thủ đã 35 tuổi vẫn chấp nhận xa nhà, xa vợ và con gái bé nhỏ để Bắc tiến tiếp tục nỗ lực ra sân thi đấu tại VBA 2017.
Nhưng tiếc thay, Tô Trung nói riêng và 9 cầu thủ nói chung giờ này đang mắc kẹt giữa những lợi ích của các bên. Anh vẫn chưa thể ra Bắc hội quân cùng nhà ĐKVĐ vì cũng chẳng biết tương lai của mình rồi sẽ thế nào, được đánh hay không?
Giọt nước mắt từng rơi vì thất bại, chiến thắng, nay lại đến bất lực?
Tô Trung và một số cầu thủ Cần Thơ đã nói chuyện trực tiếp với các cấp lãnh đạo Cần Thơ, đã có văn bản đề đạt nguyện vọng thi đấu. Nhưng cho tới giờ phút này, họ vẫn phải chờ đợi trong tuyệt vọng.
Những giọt nước mắt vì chiến thắng hay thất bại đều không lãng phí, nhưng giọt nước mắt bất lực rơi xuống chẳng phải đáng tiếc hay sao?