Trận đấu mà khi tỷ số đang là 1-1, và Nsi ngã trong vòng cấm, ông trọng tài người Malaysia chỉ tay vào chấm 11m thì ở ngoài đường piste, thuyền trưởng Trần Bình Sự đã giương cao cánh tay ăn mừng. Ông Sự tin vào một bàn thắng quyết định, đem lại chiến thắng quyết định cho đội nhà. Thế nên sau đó, khi cú sút mạnh như búa bổ của Hải Anh tông xà ngang ra ngoài thì ông Sự ôm đầu đau khổ. Và nghiệt là chỉ 3 phút sau khi bỏ lỡ quả 11m thì Đồng Nai chết từ chấm đá phạt của đối phương.
Phải nói, trận đấu này không quá hấp dẫn về chuyên môn nhưng hấp dẫn ở từng diễn biến với từng hỷ nộ ái ố không ngừng luân chuyển qua mỗi phía.
Ngược lại, trận chung kết xuôi B.Bình Dương – FLC Thanh Hoá lại diễn ra một chiều. Cái chiều mà chỉ cần một mình Abass ngúng nguẩy là hàng phòng ngự đội khách tan nát, và nói khách quan, thua 5 bàn vẫn là may cho FLC Thanh Hoá. Ai cũng biết, kể từ ngày gắn vào tên mình cái thương hiệu FLC, đội bóng xứ Thanh giàu có hơn, được… truyền hình trực tiếp nhiều hơn và được sự ủng hộ từ nhiều người, nhiều giới hơn. Nhưng bất luận việc người ta cố khen, cố ngợi ca như là “khen lấy được” thì FLC Thanh Hoá chiều qua vẫn cho thấy họ còn lâu họ mới đủ đẳng cấp để đá sòng phẳng với nhà ĐKVĐ V.League.
Nhưng trong một buổi chiều mà cả làng hút cả vào hai trận chung kết thì cái thua tan nát 0-5 của Hải Phòng trên sân Tam Kỳ mới thực sự đáng nói. Họ thua đơn giản vì không còn nhiều động lực thi đấu hay còn vì lý do nào khác? Phải hỏi thế là bởi mùa giải năm ngoái, khi Đồng Nai đã chắc suất trụ hạng thì cầu thủ Đồng Nai đã móc nối với một nhóm “cờ bạc chuyên nghiệp” để vừa đá vừa làm kèo trong các chuyến làm khách ở Thanh Hoá và Quảng Ninh. Đấy đều là 2 trận đấu mà Đồng Nai thua rất đậm, và hài hước ở chỗ HLV trưởng Đồng Nai Trần Bình Sự từng khen đội trưởng Đồng Nai đá rất nỗ lực trong trận đấu với T.Quảng Ninh nhưng sau đó, khi cơ quan điều tra vào cuộc thì mới té ngửa đấy chính là người cầm đầu nhóm… cầu thủ đen.
Rõ ràng, chuyện trắng đen ở một trận đấu đôi khi rất khó lường, vượt ngoài khả năng nhận biết của ngay cả những nhà chuyên môn lão luyện.
Và rõ ràng, khi cả làng đổ dồn sự quan tâm chú ý vào 2 trận “chung kết” thì trận đấu trên sân Tam Kỳ với cái thua rát mặt của bóng đá Hải Phòng là rất lạ. Nếu cố giải thích cái lạ ấy ở góc độ cảm hứng, động lực thi đấu đơn thuần của những cầu thủ không còn mục tiêu phấn đấu cũng được, mà nếu đặt ra những dấu hỏi nằm ngoài vấn đề này cũng không hề quá đáng. Hay là phải thua như thế để trong lễ tổng kết mùa giải sau này, nếu bị hạnh họe về trận thua khét lẹt trên sân Cần Thơ ở vòng 18, những người làm bóng đá Hải Phòng có thể phản bác đầy logic: “Đấy, đá với QNK.Quảng Nam chúng tôi còn thua 5 bàn thì thua XSKT. Cần Thơ 3 bàn có vấn đề gì đâu”?
Hôm qua, V.League chứng kiến 2 trận “chung kết” với 2 trạng thái khác nhau nhưng hôm qua, có vẻ như vấn đề của V.League lại nằm ngoài “chung kết” ?
PHAN ĐĂNG