Đối với Đinh Thanh Trung, không có cá nhân nào vĩ đại hơn tập thể. Và danh hiệu Quả bóng Vàng chỉ là thứ yếu.
Vô địch không còn là giấc mơ
Phóng viên: Sau gần 1 tuần kể từ ngày đăng quang V.League, liệu anh có tin đây là sự thật hay vẫn chỉ là giấc mơ?
Đinh Thanh Trung: Trước khi chưa vô địch, tôi luôn có ước mơ đó. Và sau khi vô địch, tôi cảm thấy ước mơ đó thành sự thật. Đến giờ vẫn cảm giác lâng lâng. Đó là hiện thực chứ không còn giấc mơ nữa. Những gì đạt được là thành quả xứng đáng với Quảng Nam.
Trong hành trình của cả mùa giải, đâu là thời điểm mà bản thân Trung có niềm tin mãnh liệt về chức vô địch của đội nhà?
- Đến lúc thắng Than Quảng Ninh, tôi tin trong đầu đội chắc chắn sẽ vô địch. Nhưng khi thua Hà Nội thì rất buồn. Dẫu vậy, tôi cùng đồng đội động viên nhau rằng chỉ còn 1 trận đấu nữa thôi và không tin Hà Nội sẽ thắng trước Than Quảng Ninh. Chúng tôi không quan tâm trận đấu kia mà tập trung vào trận đấu với TPHCM để vừa chia tay vừa tri ân khán giả bao lâu nay đã đồng hành cùng đội bóng. Nhưng trong thâm tâm, tôi luôn tin đội sẽ giành chức vô địch và điều đó đã trở thành sự thật.
Ở những vòng đấu cuối, có thời điểm, Trung dường như mất tự tin ở những tình huống đá penalty. Anh đã vượt qua sức ép đó như thế nào trong trận đấu cuối gặp TPHCM?
- Đúng là trong một vài tình huống đá penalty, chẳng hạn như trận gặp Hải Phòng, bản thân tôi cũng thiếu tự tin. Tuy nhiên, nhờ những lần đá hỏng đó mới trưởng thành được. Tôi nhiều lần đá penalty nhưng mùa giải năm nay rất áp lực khi có nhiều trận đấu căng thẳng. Song khi đá hỏng, tôi xem lại tình huống đó nhiều lần, rút kinh nghiệm để trau dồi bản lĩnh cho mình. Pha đá phạt đền thành công vào lưới TPHCM là câu trả lời cho những lần thất bại trước đó.
Một mùa giải đã qua, bên cạnh chức vô địch thì điều gì khiến anh chưa hài lòng về bản thân?
- Giờ mình đã đạt được nguyện vọng thì rất là vui. Đúng là bản thân có nhiều điều chưa hài lòng về mình nhưng bây giờ cứ tận hưởng niềm vui trước đã. Bởi đây là điều mà Trung mơ ước bao lâu nay khi thi đấu chuyên nghiệp rồi.
Biểu tượng lớn nhất là tình cảm của người hâm mộ
Trong quá trình thi đấu ở Quảng Nam, Trung được rất nhiều đội bóng chèo kéo với mức đãi ngộ hậu hĩnh. Vậy, đâu là lý do để anh quyết định gắn bó với đội chủ sân Tam Kỳ?
- Khi chia tay Hòa Phát Hà Nội, việc tìm bến đỗ mới rất khó khăn với Trung. Cá nhân tôi sống rất tình cảm. Ngày rời Hòa Phát Hà Nội, tôi không muốn đi đâu xa cả nên quyết định về đầu quân cho Hà Nội T&T.
Thời điểm đó, tôi được cho Quảng Nam mượn nửa mùa. Cũng thời gian đó, tôi mới nhận ra tình cảm của lãnh đạo, BHL và khán giả dành cho mình rất nhiều. Trong đầu tôi lúc đó thoạt nghĩ, à, tại sao mình không làm điều gì đó cho Quảng Nam? Và giờ, tôi đã sáng suốt khi lựa chọn Quảng Nam.
Nếu nói Đinh Thanh Trung là biểu tượng của Quảng Nam thì Trung nghĩ như thế nào?
- Bản thân tôi không mong muốn gì nhiều. Tôi cũng không nghĩ mình là tượng đài hay được ví von thế này thế nọ. Tôi chỉ tâm nguyện, ra sân là thi đấu hết mình và luôn muốn làm một điều gì đó cho nơi mà mình nhận lương. Tôi chỉ nghĩ mình cần làm một điều gì đó xứng đáng với những gì mà nơi đó đã tạo điều kiện và nhận đồng tiền từ họ. Khán giả nhìn nhận mình theo cách nào cũng được. Tôi không quan trọng điều đó. Tôi luôn đề cao tính tập thể và không có bất kỳ cá nhân nào vĩ đại hơn tập thể cả.
Giành chức vô địch V.League lần đầu tiên trong sự nghiệp, lại đóng góp đáng kể vào thành tích lọt vào VCK Asian Cup 2019 trong màu áo ĐTQG. Liệu, năm 2017 là năm viên mãn với bản thân anh?
- Đây là năm khá thành công. Về cá nhân thì tôi không biết nhưng xét về khía cạnh tập thể, tôi cũng một phần giúp ĐT giành vé dự VCK Asian Cup 20019 và đạt được ước mơ vô địch V.League của mình. Còn chuyện khác cái gì đến sẽ đến, quan trọng là mình đạt được nguyện vọng của mình.
Với những thành tựu đó, nhiều quan điểm cho rằng, danh hiệu Quả bóng Vàng sẽ khó thoát khỏi tay Đinh Thanh Trung. Anh đón nhận điều này như thế nào?
- Tôi đón nhận điều này một cách bình thường. Chuyện gì đến rồi sẽ đến. Và nếu mình có cơ hội đoạt Quả bóng Vàng thì tôi nghĩ mình có thể xứng đáng hoặc không xứng đáng; quan trọng là mình đã đạt được danh hiệu tập thể còn danh hiệu cá nhân với tôi không quá quan trọng. Nếu giành được thì tốt còn không thì là sự ghi nhận xứng đáng cho đồng nghiệp của mình.
Cảm ơn anh về cuộc trao đổi này!