Đặc điểm của mặt sân cỏ là khiến bóng nảy thấp và chuội đi theo những cọng cỏ mềm. Và điều đó đã tạo nên một trong những chiến thuật tuyệt đỉnh của tennis, đó là “serve & volley” – giao bóng lên lưới vô lê, hay “chip & charge” – cắt bóng tràn lưới tấn công. Tay vợt sử dụng lối chơi ấy xuất sắc nhất trong lịch sử phải kể tới huyền thoại Pete Sampras, người vẫn đang cùng giữ kỷ lục 7 lần vô địch Wimbledon trong kỷ nguyên Mở như Roger Federer.
Đừng tưởng “serve & volley” dễ dàng vì tay vợt dùng lối chơi này phải hội tụ đủ những yếu tố: Giao bóng uy lực, khả năng bắt lưới tốt và quan trọng nhất là cảm giác để thực hiện pha tràn lưới dứt điểm. Vì thế nên không phải lúc nào trong lịch sử cũng sản sinh ra những tay vợt như Sampras hay nhiều tên tuổi xuất sắc khác trên mặt sân cỏ trong lịch sử.
Nhưng quần vợt hiện đại đã triệt tiêu lối chơi truyền thống ấy trên mặt sân cỏ. Có thể là vì công nghệ vợt và dây vợt ngày càng tối ưu giúp các tay vợt có thể triển khai lối chơi bóng bền trên sân cỏ, nhưng có lẽ điều quan trọng là Wimbledon thay đổi mặt cỏ mới đã “giết chết” giao bóng lên lưới.
Trước năm 2000, mặt cỏ sân Wimbledon được trồng theo công thức 70% cỏ lùng và 30% cỏ đuôi trâu đỏ. Điều đó giúp mặt sân mềm hơn và độ nảy thấp, rất thích hợp với giao bóng lên lưới và trận đấu vì thế không có những pha bóng quá bền bỉ. Nhưng từ năm 2001, sân cỏ Wimbledon đã thay đổi toàn diện với loại đất sét pha cát và trồng trên đó loại cỏ lùng lâu năm. Đây là loại cỏ mọc theo phương thẳng đứng có bộ rễ dày đặc và khiến mặt sân Wimbledon bỗng nhiên “cứng” hơn. Lý do mà ban tổ chức Wimbledon đưa ra là vì loại cỏ trước đó không bền và luôn nhanh chóng bị làm hỏng bởi sự di chuyển của các tay vợt.
Đã có lúc người ta tự hỏi vì sao Rafael Nadal vốn được coi là “Vua đất nện” nhưng cũng đã 5 lần đi tới chung kết mặt sân cỏ và vô địch tới 2 lần. Chuyện đấy được chính Nadal giải thích rằng, càng vào sâu trong giải, khi mặt cỏ cuối sân bị tàn phá bởi những bước chạy của các tay vợt, đó là lúc mặt sân cỏ chẳng khác mấy sân đất nện sở trường của Rafa.
Từ năm 2003 đến hiện tại, chức vô địch chẳng thoát nổi tay “Big 4”, những tay vợt không hề nghiêng về lối chơi “giao bóng lên lưới” thuần túy. Có chăng chỉ là Roger Federer mềm mại hơn khi kết hợp cả cách đánh này, còn Nadal, Novak Djokovic hay Andy Murray đều là những tay vợt chơi ở cuối sân.
Thật đáng tiếc, “serve & volley” đã trở thành dĩ vãng như vậy!
Trước năm 2000, mặt sân Flushing Meadows ở US Open thường được xếp vào hạng “trung bình” giữa sân Roland Garros và Wimbledon (chậm nhất và nhanh nhất), còn đến năm 2007, ITF chính thức xếp sân cỏ Wimbledon ở vị trí trung gian nếu xét về mặt chậm, nhanh.
“Serve & volley” vẫn không mai một hoàn toàn. Bằng chứng là những thất bại không tưởng của Nadal trước Steve Darcis và Federer trước Serhiy Stakhovsky tại vòng 1 và vòng 2 Wimbledon.
LY NA