Luis Enrique bảo rằng, một trong những điều tiếc nhất là chưa làm được nhiều cho Sporting Gijon. Enrique chào đời ở Gijon cách nay hơn 45 năm, và gia nhập trung tâm đào tạo bóng đá trẻ của đội bóng lớn nhất thành phố khi 11 tuổi. Chưa đón sinh nhật thứ 20, Enrique đã được ra mắt đội một Sporting Gijon.
Mùa 1990/91 là lần đầu tiên chàng trai Enrique ở tuổi đôi mươi giữ vị trí chính thức của Gijon. Chỉ đúng một mùa để Enrique khiến Real Madrid thèm muốn và tìm cách lấy về Bernabeu. Gijon cần tiền nên không thể từ chối Real. Lucho, như cách gọi thân mật của NHM Gijon về Enrique, chuyển đến thủ đô Madrid với nhiều suy nghĩ.
Bản thân Enrique không có tình yêu với Real. Đồng thời, Real cũng đối xử phũ phàng với Enrique. Những rắc rối trong mối quan hệ giữa hai bên là yếu tố khiến Enrique rời Madrid theo dạng tự do năm 1996, để sang kình địch Barca. Real không mặn mà giữ Enrique, nhưng tức điên vì đích đến của ông là Nou Camp.
Enrique trở thành đội trưởng và treo giày ở Barca - sau 300 trận - mà không bao giờ trở lại với Gijon. Khi bước chân vào con đường huấn luyện, Enrique cũng chưa có dịp để tìm về El Molinon. Đơn giản vì Gijon quá nhỏ bé để Enrique có thể phát huy năng lực của mình. Cứ như thể cuộc đời không cho phép Enrique thêm một lần gắn bó cùng Gijon.
Hôm nay, Enrique trở lại Gijon nhưng không phải để giúp đội bóng. Ở El Molinon, Enrique muốn có chiến thắng để giúp Barca xây chắc ngôi đầu bảng. Chiến thắng cũng giúp Enrique đạt chuỗi trận tốt nhất trong sự nghiệp huấn luyện.
Có tin được không, khi mà Enrique đã giành 5 danh hiệu khác nhau, là HLV có tỷ lệ thắng cao nhất lịch sử Barca - tính các trường hợp làm việc từ một mùa giải trở lên, lại chưa đạt được 7 chiến thắng liên tiếp tại La Liga? Khó tin, nhưng là sự thật. Tất cả những gì Enrique có chỉ là chuỗi 6 trận thắng. Đã 5 chuỗi thắng như vậy rồi. Ở nơi tình yêu bóng đá bắt đầu, sẽ có cột mốc mới cho Lucho? NHM Gijon cũng không buồn nếu điều đó xảy ra.