Đã có bằng chứng, khi chúng ta nhìn lại thất bại của Gerardo Martino, một người Argentina không có bất kỳ sợi dây liên hệ nào trong quá khứ với Barca. Martino đến Barca hè 2013 – mùa giải đầu tiên và rồi cũng là duy nhất của ông ở Nou Camp. Đó cũng là năm đầu tiên kể từ thời Pep Guardiola, Barca không đạt được bất kỳ một danh hiệu nào ở 3 sân chơi quan trọng.
Thực ra, không phải là Martino gặp phải những khó khăn từ phía cầu thủ. Bởi chẳng phải chính Lionel Messi đã “tiến cử” ông vào chiếc ghế của đội bóng. Tiếng nói của Messi là lớn nhất. Mọi đồng đội không thể không nghe theo. Martino chỉ có thể tự trách rằng, phong cách chơi bóng ông xây dựng không phù hợp với Barca. Nó chẳng phải Tiki-taka cũng không có triết lý cụ thể nào. Dưới thời Martino, Messi không quá nổi bật và Barca lộn xộn.
Trái lại, trong 3 đời HLV khác – Pep Guardiola, Tito Vilanova, Luis Enrique, dù ít nhiều có sự khác biệt trong lối chơi nhưng về cơ bản vẫn vận hành theo một triết lý chung: cầm bóng, ban chuyền nhiều và hoạt động xoay quanh Lionel Messi. Tất cả những HLV này đều là người cũ của Barca, thậm chí họ chung một “dòng máu Barca” đúng nghĩa.
Điểm mạnh nhưng đôi khi cũng là… điểm chết. Thế nên việc tìm kiếm HLV mới ở Barca là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, hạn chế khả năng chọn lựa rất nhiều bởi chính cái gọi là “nhân vật phù hợp nhất với đội bóng”. Đó phải là người hiểu cặn kẽ Messi, biết tường tận điểm mạnh yếu trong hệ thống và cũng phải có mối quan hệ tối với đội ngũ quản lý. Những thứ đó, ít nhất phải là người cũ của Barca.