Trong lịch sử bóng đá, chuyện này chưa hẳn quá “mất mặt”, vì không thiếu danh thủ từng lựa chọn giải pháp đó để duy trì đam mê khi cao tuổi. Chẳng cần nhìn đâu xa mà tại Man Utd đã không thiếu tấm gương cho Rooney. Trước hết là Paul Scholes từng được xem như bậc thầy nhồi bóng chẳng kém Zinedine Zidane, Edgar Davids hoặc Xavi, nhưng trong giai đoạn cuối của sự nghiệp đã lui về đá tiền vệ trụ.
Trong khi đó, Phil Neville vốn là hậu vệ biên tại Man Utd, nhưng cũng khép lại sự nghiệp trong vai trò tiền vệ đánh chặn cho Everton.
Nhìn rộng ra hơn, Marcel Desailly thành danh với vai tiền vệ trụ, nhưng khi sang Chelsea ở tuổi 30, anh chấp nhận đá trung vệ bên cạnh đồng hương Frank Leboeuf. Ở Bayern Munich và tuyển Đức, Lothar Matthaus từng là tiền vệ con thoi, nhưng sau đó huyền thoại này phải xuống đá hậu vệ. Đồng bệnh tương lân còn có Ruud Gullit và David Beckham, những tiền vệ từng có lúc được đôn lên hàng công, nhưng càng lớn tuổi càng bị kéo lùi về tuyến sau, thậm chí cuối cùng phải đá ở hàng thủ như Beckham một thời đá hậu vệ phải tại Real Madrid.
Tình huống của Andrea Pirlo có vẻ đỡ hơn chút, vì danh thủ từng đá tiền vệ tấn công ở AC Milan đã phải lui về chơi như tiền vệ kiến tạo từ xa cho Juventus, còn nay đá hẳn tiền vệ trụ khi đầu quân cho New York City FC. Tuyến giữa sau này cũng là khu vực hoạt động quen thuộc của Alan Smith, tiền đạo lừng danh một thời của Leeds. Một trường hợp thú vị khác liên quan tới Dion Dublin: Anh khởi nghiệp ở vị trí trung vệ, nhưng sau đó bộc lộ tài năng săn bàn nên được đẩy lên đá tiền đạo và có 180 lần lập công. Nào ngờ khi về xế chiều tại Leicester, Celtic và Norwich, Dublin phải trở lại vị trí trung vệ quen thuộc.