Với các cầu thủ cũng như thành viên trong BHL, Van Gaal đều tiếp cận theo cách của một sĩ quan độc đoán, khắt khe, lạnh lùng, cả ở trên sân tập cho tới khu vực nhà ăn của BHL. Không ai được phép rời bàn ăn cho tới khi tất cả dùng bữa xong và dù có đề đạt ý kiến gì đi nữa thì sau cùng nó phải nằm trong khuôn khổ đã được vạch ra. Những quy tắc ấy giống trong lớp học của một ông thầy nghiêm khắc với cái thước gỗ to đùng sẵn sàng phát vào mông học trò. Nó cũng chẳng khác kỷ luật trại lính. Và đấy đang là thực tế ở Man Utd.
Chính Van Gaal thừa nhận đội trưởng Rooney cùng đội phó Carrick tới gặp ông bày tỏ mối lo ngại về “bầu không khí trầm lắng trong phòng thay đồ” đầu mùa này. Tất cả đều thấy Van Gaal mạnh tay “xử” kẻ nổi loạn Victor Valdes, những ngôi sao cứng đầu như De Gea, Rojo, hay trước đó không ngại đẩy đi cả mớ cầu thủ được cho là không phù hợp triết lý… Đó là một phần nguyên nhân khiến phòng thay đồ Man Utd ngột ngạt, còn các cầu thủ căng cứng tâm lý. Họ sợ bị ánh mắt Van Gaal quét qua. Các ngôi sao ngán với việc ông thầy người Hà Lan gí sát vào mặt họ gào thét chỉ đạo. Và cái cách Van Gaal cho dập khuôn chu trình các bài tập thay vì trộn lên nhằm tạo ra sự tươi mới, bầu không khí dễ thở, khiến cầu thủ mỏi mệt và áp lực.
Rõ ràng, không phải lúc nào ông thầy chìa ra nắm đấm thép hay thét ra lửa thì các học trò sẽ mạnh mẽ, hiếu chiến và khát khao chiến thắng hơn. Cái cách Man Utd “mềm oặt” và dễ dàng bị Arsenal “làm thịt” ở Emirates cuối tuần qua là minh chứng. Hẳn Van Gaal nhận ra điều đó. Nhưng người ta cũng hiểu rằng ông sẽ không bao giờ thay đổi triết lý của mình. Và như thế Man Utd sẽ còn khổ?
L.A