Trên thực tế, nếu đánh giá Leicester từ một góc độ khác, chẳng hạn những kết quả đối đầu, có thể thấy họ vượt trội hơn bất kỳ đội bóng nào, ngoại trừ Arsenal, trong Top 8 của Premier League qua hai lượt trận. Để tạo ra được sự khác biệt khó tin như vậy, không thể phủ nhận rằng Leicester đã được hỗ trợ bởi sự sa sút nghiêm trọng của các đại gia, từ Liverpool tới Chelsea, từ Man United tới Man City hay Arsenal, những đội bóng không thể hiện được phẩm chất của nhà vô địch. Leicester tiến đến ngôi đầu bảng trong tháng 11 và với một ngoại lệ của một tuần trong tháng 1, họ đã ở lại đây cho đến khi mùa giải kết thúc.
Trong một thời đại mà thành công trên sân cỏ có mối liên kết chặt chẽ với hóa đơn tiền lương và chuyển nhượng, Leicester đã đánh bại những đội bóng trả cho cầu thủ của mình gấp ba, gấp bốn lần hay nhiều hơn thế. “Bầy cáo” có một đội ngũ cầu thủ mà HLV Claudio Ranieri đã khai thác thành công nhiệt huyết và tài năng của họ như một vũ khí để chạy đua cho chức vô địch. Những con người này không phải tài năng trẻ đầy hứa hẹn, cũng không phải cựu chiến binh dày dạn. Họ có tuổi trung bình là 28 đang ở độ chín. Họ cũng có chút trải nghiệm trong việc giành danh hiệu, như Shinji Okazaki vô địch Asian Cup 2011 cùng đội tuyển Nhật Bản, Robert Huth hai lần vô địch Premier League cùng Chelsea và Leonardo Ulloa vô địch Clausura Argentina năm 2007 ở băng ghế dự bị.
Nếu nói rằng Leicester được xây dựng thông qua việc tuyển dụng bằng sức mạnh tiền bạc, hoặc là kết quả của quá trình phân tích và trinh sát chặt chẽ thì cũng không hoàn toàn chính xác. Đúng là N’Golo Kante và Riyad Mahrez (bộ đôi có giá chỉ hơn 10 triệu euro và bây giờ giá trị tăng gấp 10 lần) đã trở thành sản phẩm tuyệt vời dưới bàn tay của tuyển trạch viên Steve Walsh. Nhưng trong số 10 cầu thủ đắt giá nhất lịch sử CLB, 8 đã được ký kết trong 2 năm qua. Trong số đó, chỉ có hai người (Kante và Okazaki) chơi ở đội hình chính. Những bản hợp đồng đáng chú ý như Gokhan Inler, Yohan Benalouane và Andrej Kramaric, tốn gần 30 triệu euro, nhưng ngoài Inler đá chính 3 trận ở mùa này, hai người kia đã được đem bán.
Khi Leicester giành chức vô địch, khó lý giải cho mối liên hệ nào giữa việc họ hầu như không bị ảnh hưởng bởi chấn thương với việc các đối thủ cạnh tranh chính suy giảm sức mạnh nghiêm trọng vì lý do này suốt cả mùa giải. Tuy nhiên, điều khó tưởng tượng hơn nữa là trong khi các ông lớn đã không thể khai thác tối đa những ngôi sao “bạc triệu” thì Leicester lại thành công nhờ những cầu thủ thất bại ở các CLB khác hoặc bị ruồng bỏ.
Ranieri đã biến Danny Simpson và Danny Drinkwater thành những nhân tố chính trong đội hình khi chính họ từng bị Man United bỏ rơi thời còn là cầu thủ trẻ. Christian Fuchs và Marc Albrighton đến theo dạng tự do từ Schalke và Aston Villa. Huth là một cầu thủ trẻ đầy hứa hẹn cho đội tuyển Đức của Juergen Klinsmann và Chelsea của Jose Mourinho trong nhiều năm trước, trước khi sa sút và kết thúc ở hạng đấu thấp hơn. Thủ môn Kasper Schmeichel đã được thông báo không có tương lai tại Man City và bị đẩy xuống đội hạng Tư Notts County mới được chơi thường xuyên.
Trong đội hình của Leicester, đội trưởng Wes Morgan đã không chơi ở hạng đấu cao nhất nước Anh cho đến khi 30 tuổi. Tay săn bàn hàng đầu Jamie Vardy thậm chí còn chơi bán chuyên nghiệp 4 năm trước đây. Mahrez không lọt vào học viên thanh thiếu niên ở Pháp cho đến khi 18 tuổi, trong khi chỉ một năm trước đây, Kante chơi trước vài nghìn người hâm mộ ở giải hạng Hai của Pháp.
Rốt cuộc, tất cả những điều khó tin nhất đã cùng được kết hợp để tạo nên một mùa giải kỳ diệu của Leicester.