Olympic 2024 vừa khép lại và thể thao Việt Nam tiếp tục rơi vào cảnh “trắng tay”. Trong số 16 VĐV tham dự, chỉ có xạ thủ Trịnh Thu Vinh tiệm cận với tấm huy chương khi đứng thứ 4 nội dung 10m súng ngắn hơi nữ.
Cả 15 VĐV còn lại đều có khoảng cách quá lớn với các đối thủ. Họ không có thành tích tốt nhất hoặc thua quá sớm. Điều này đã được dự báo từ trước khi thể thao Việt Nam chưa có một VĐV đẳng cấp thế giới ở các môn Olympic trong những năm gần đây.
Phong độ của Trịnh Thu Vinh cũng chỉ ở ngưỡng bất ngờ song lại thiếu một chút may mắn để bước lên bục nhận huy chương. Ngay cả cử tạ ở hạng cân trung bình như 61kg, vốn là thế mạnh của các VĐV đến từ châu Á, Việt Nam cũng không đủ sức cạnh tranh.
Trịnh Văn Vinh thi đấu không thành công, không vượt qua chính mình khi thất bại ở ba lần cử giật. Đó là hai niềm hy vọng nhỏ nhoi của thể thao Việt Nam trước khi đến Paris. Ở những cách thể hiện khác nhau, bộ đôi song Vinh chưa thể giúp thể thao Việt Nam có huy chương.
Hai kỳ Olympic liên tiếp, thể thao nước nhà đều "trắng tay”. Trong khi đó, Thái Lan, Philippines, Malaysia và Indonesia vẫn đều đặn gặt huy chương. Họ có môn mang tính chủ lực và cũng nhanh chóng thích ứng với các môn mới đưa vào chương trình thi đấu ở Olympic như leo núi thể thao.
Trái ngược với đó, ở đấu trường SEA Games, Việt Nam liên tục đứng đầu ở hai kỳ đại hội lần nhất. Năm 2022 trên sân nhà, các VĐV giành đến 205 HCV, bỏ xa đối thủ xếp sau là Thái Lan hơn 1 nửa, với 92 HCV.
Tại kỳ SEA Games gần nhất ở Campuchia, Việt Nam cũng đứng đầu với 136 HCV, hơn Thái Lan 28 HCV. Nghịch lý này xảy ra là nỗi trăn trở, niềm khắc khoải lớn cho hành trình vươn xa của thể thao nước nhà.