Những anh hùng bị bỏ quên tại Olympic

thứ năm 11-8-2016 3:29:44 +07:00 0 bình luận
Những bà mẹ Olympic - những anh hùng bị bỏ quên - xứng đáng nhận được nhiều tiếng vỗ tay hơn từ khán giả.

Những bà mẹ Olympic - những anh hùng bị bỏ quên - xứng đáng nhận được nhiều tiếng vỗ tay hơn từ khán giả.

Bởi nếu người ta đeo tạ vào ngực Usain Bolt, thay cơ bụng 6 múi của anh bằng những khối cơ đã nhão, biến sức mạnh và sự bùng nổ của anh về số không bởi những cơn đau khớp, sau đó bảo anh nghỉ 9 tháng, bạn nghĩ người ta sẽ nói gì với việc người đàn ông nhanh nhất thế giới đã vượt qua chính mình như thế nào để lấy lại phong độ tại Olympic năm nay?

Kinh ngạc? Thán phục?

Thế nhưng, có những người cũng đã phải trải qua tất cả những điều đó mà chúng ta không hề hay biết.

Đúng vậy, đó là những bà mẹ Olympic.

d

Dana Vollmer, bé Arlen và chồng cô Andy Grant

Dự thi Olympic chỉ hơn một năm sau khi sinh bé trai đầu lòng, nữ kình ngư Dana Vollmer đã chứng minh rằng việc làm mẹ và việc tiếp tục thi đấu đỉnh cao không nhất thiết phải tách biệt khỏi nhau. Điều này mở ra hy vọng cho những nữ tuyển thủ khác mong được làm mẹ mà vẫn muốn gắn bó với môn thể thao yêu thích của mình.

Một khi bỏ qua các yếu tố về quốc gia, chủng tộc, Thế vận hội là nơi tôn vinh những điều kỳ diệu mà cơ thể con người có thể đạt được: Sự dẻo dai, nỗ lực rèn luyện, vượt qua nỗi đau thể xác để đạt được mục tiêu thể thao. Những bà mẹ Olympic - những người đã trải qua thời gian làm mẹ đầy khó khăn và tiếp tục rèn luyện gấp bội để quay trở lại thi đấu đỉnh cao là minh chứng tốt nhất cho tinh thần Olympic ấy.

Kari Bo, một nghiên cứu sinh của trường Khoa học Thể thao Na Uy chỉ ra rằng Ủy ban Olympic Quốc tế vẫn chưa có đầy đủ thông tin về ảnh hưởng của việc mang thai đến phong độ của các vận động viên nữ. Ví dụ như sự ảnh hưởng đến hoạt động của dây chằng và khớp xương.

Trong thai kỳ, cơ thể người phụ nữ sẽ sản sinh hormone relaxin. Relaxin có tác dụng làm giãn dây chằng, nhất là vùng hông, để thai phụ sinh ra đứa trẻ một cách thuận lợi. Tuy nhiên, việc bị giãn dây chằng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng vận động của khớp, và đó không phải là điều dễ chịu đối với các vận động viên thể thao.

c

Jo Pavey hôn bé Jacob bên đường chạy Zurich 2014

Vận động viên điền kinh 10.000m người Anh Jo Pavey tin rằng việc giãn dây chằng và chứng loãng xương của các mẹ mang bầu là thủ phạm khiến cô gặp chấn thương gãy xương bàn chân. Khoảng thời gian đó Pavey phải chạy với chiếc giày bên trái to hơn giày bên phải và có một vết nứt chạy chéo trên xương ngón chân cái.

Bà mẹ Dana Vollmer đã giành 1 HCB tiếp sức và 1 HCĐ cá nhân tại Olympic ở Rio năm nay. Cô chia sẻ rằng việc giãn dây chằng đã khiến cô gặp rất nhiều khó khăn trong việc tập luyện thể thao trở lại sau khi sinh.

"Tôi đã phải rất cẩn thận," Vollmer cho biết. "Phải chắc chắn rằng các cơ và khớp của mình ổn định trước khi xuống nước và bắt đầu thực hiện kỹ thuật."

Ngoài vấn đề về dây chằng, Vollmer còn phải đối mặt với việc cơ thể của cô không còn tối ưu cho việc bơi lội nữa. 

Sau khi sinh bé Arlen đầu năm 2015, 7 tuần buộc phải nằm cố định trên giường và tăng 22kg, Dana Vollmer trở lại bể bơi với phong độ chỉ bằng 10% nữ kình ngư Vollmer từng đạt 3 HCV tại Olympic London 2012. Vòng ngực và vòng eo tăng lên cũng khiến cô gặp khó khăn trong việc điều chỉnh kỹ thuật.

Teri McKeever - huấn luyện viên của Vollmer mô tả lại:

"Kỹ thuật của Dana vẫn rất tốt, nhưng cứ bơi 100m chúng tôi lại phải dừng. Thật khó tin là việc làm mẹ lại có thể thay đổi cô ấy đến mức đó."

Nhà vô địch 7 môn phối hợp Jessica Ennis-Hill cũng trở thành mẹ của cậu bé Reggie vào tháng 7 năm 2014.

Jessica đã có một giai đoạn rất thất vọng về bản thân mình khi cô không thể đạt thành tích như trước khi sinh con. Điều đó khiến HLV Toni Minichiello phải lập hẳn một kế hoạch hồi phục cả tâm lý và thể chất cho cô.

Clip Jessica Ennis-Hill tập luyện trở lại chỉ 3 tháng sau khi sinh con:

Thay vì so bì với thành tích với các vận động viên khác, Minichiello hướng Jessica vào mục tiêu làm tốt nhất những gì cô có thể.

"Xét khía cạnh thể chất, cô ấy hoàn toàn biến thành một người khác," Minichiello viết trên blog nhật ký chuẩn bị cho Rio 2016. "Vượt qua những vấn đề tinh thần cũng không dễ dàng gì. Cùng với đứa con, cơ thể của Jessica thay đổi theo từng tháng một."

Một bà mẹ khác, Chaunte Lowe, vận động viên môn nhảy cao, lại gặp rắc rối với hông và đầu gối.

"Tôi đã đi lạch bạch như vịt trong vài tháng trời," Lowe cười. "Đầu gối của tôi chỉ muốn từ chối bất kỳ cú nhảy nào, nhưng nếu không nhảy, tôi sẽ đánh mất sự nghiệp của mình."

Lần mang thai thứ hai và thứ ba cũng khiến hông của Lowe rộng ra. Cô không thể thực hiện động tác uốn người qua xà dễ dàng như trước nữa.

Những trở ngại như vậy chính là lý do có rất ít các vận động viên quay trở lại đấu trường Olympic sau khi họ đã thực hiện thiên chức làm mẹ. Trong 298 nữ VĐV của cả đội tuyển Mỹ, chỉ 10 người từng sinh con.

"Người ta bảo rằng tôi sẽ không thể lấy lại phom người như trước," Vollmer nói. "Tôi muốn chứng minh rằng tôi và những bà mẹ khác hoàn toàn có thể. Việc không phải chọn lựa giữa thể thao và gia đình sẽ giữ phụ nữ gắn bó với thể thao lâu hơn."

Với động cơ thi đấu hồn nhiên như thế, những anh hùng bị bỏ quên tại Olympic này xứng đáng nhận được nhiều tiếng vỗ tay hơn.

Bài liên quan
Tin cùng chuyên mục
Video
Có thể bạn quan tâm
Xem thêm