Hồi tháng ba, Karl-Anthony Towns trải qua một thảm kịch khi mẹ anh nhiễm COVID-19 và qua đời ở tuổi 58. Khi ấy, chính anh phải đưa ra quyết định khó khăn là rút máy thở, để bà Jackie ra đi. Mới đây, cầu thủ của Minnesota Timberwolves lên Youtube để chia sẻ về câu chuyện xúc động này.
Theo lời kể của Karl-Anthony Towns, mẹ anh và các thành viên trong gia đình không hề lo sợ trước dịch bệnh. Tuy nhiên, Karl và chị gái rất lo lắng vì bà Jackie có nhiều bệnh nền, thường xuyên thuyết phục mẹ mình cẩn thận và đi khám khi mắc COVID-19. Đúng như những lo ngại, bệnh tình của bà Jackie Cruz-Towns nhanh chóng trở nặng.
Cuộc nói chuyện nhiều nước mắt của Karl-Anthony Towns
"Tình hình của mẹ ngày càng diễn biến xấu và chúng tôi quyết định đưa mẹ nhập viện. Chúng tôi tới bệnh viện JFK ở New Jersey, đó cũng là nơi tôi ra đời. Thời điểm ấy, tôi bắt đầu nghĩ tới những kết cục tiêu cực. Tôi phải động viên rằng mẹ mình luôn là một chiến binh và bà sẽ chiến đấu tới cùng", Towns chia sẻ.
"Tôi thường xuyên bay từ Minnesota sang New Jersey để thăm mẹ. Tôi đã nhìn thấy mẹ mình trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng lần này thật khác lạ. Có rất nhiều ống trên người bà ấy. Tôi và mẹ cứ như có thần giao cách cảm. Dường như bà luôn nói rằng mình không sao hết".
Sau đó, gia đình Towns quyết định chuyển viện cho bà Jackie và sức khỏe của bà có tiến triển tốt trong vòng 3 tuần sau đó. Các thành viên đều rất tích cực tương tác và cùng với bác sỹ tính toán kế hoạch giúp bà tỉnh lại. Tuy nhiên, giữa lúc mọi chuyển tưởng như sẽ tốt đẹp thì thêm một cú sốc xảy tới.
"Tôi đang dần có niềm tin và hy vọng. Tôi nói chuyện với mọi người về những diễn biến tích cực. Trong nhà có một chai Hennessey hiếm vốn chỉ dành cho dịp đặc biệt, tôi mở nó ra và uống một shot. Rồi điện thoại rung chuông, là bố tôi gọi tới. Ông hiếm khi gọi điện và tôi lập tức dự cảm được có điều chẳng lành".
"Tôi nhấc máy lên và bố tôi tỏ ra rất áp lực. Khi tôi hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra vậy, bố nói rằng mẹ tôi đã bị đột quỵ vào ban đêm. Trong đầu tôi nghĩ rằng đây là một bước lùi và đang tính làm gì tiếp theo, nhưng các bác sỹ bảo rằng mẹ tôi chỉ còn có thể sống thực vật sau cơn đột quỵ đó".
"Vào dịp lễ phục sinh, phía bệnh viện gọi tới và nói rằng tình trạng của mẹ tôi rất xấu và bà đang hấp hối. Tôi không muốn mẹ phải trải qua thêm những cơn đau đớn. Tới lúc này thì bà đang bị giày vò. Tôi dành tất cả quãng thời gian còn lại ở bên mẹ và đưa ra quyết định khó khăn nhất trần đời".
"Tôi phải thực hiện những cuộc điện thoại khó khăn với chị, với bố và những người thân. Cuộc gọi tệ nhất có lẽ là dành cho bà ngoại. Tôi phải nói rằng mình đã làm tất cả những gì có thể, nhưng phải để cho mẹ mình ra đi. Bà ngoại la hét ầm ĩ và một người dì của tôi đã phải tới đó để giúp bà bình tĩnh lại. Đó là cuộc gọi khó khăn nhất đời tôi, vì không gì tệ hơn chuyện mất đi con mình. Tôi từng nói với mọi người rằng không gì có thể sánh với nỗi đau mất mẹ, nhưng tôi cũng sẽ tuyệt vọng nếu con ra đi trước mình".
"iPad của tôi vẫn bật, nên tôi dành cho gia đình nhà ngoại có cơ hội nói lời từ biệt với mẹ tôi. Tôi chưa muốn rút máy thở cho tới khi tất cả những người thân thiết được từ biệt bà".
"Tôi quyết định tắt các thiết bị hỗ trợ sự sống và bác sỹ bảo rằng mẹ tôi còn có thể trụ thêm 1-2 tiếng nữa. Những giờ đồng hồ cuối cùng, chúng tôi nói chuyện với mẹ và thậm chí còn cười đùa. Chị gái tôi trên điện thoại đang kể những câu chuyện vui thì bác sỹ tới chen ngang và nói rằng mẹ tôi đã trút hơi thở cuối cùng".
"Mẹ tôi ra đi trong những tiếng cười. Có lẽ đó là nguyện vọng của bà. Mẹ tôi không muốn ai phải khóc thương mình. Bà muốn mọi người phải cười lên. Nhưng tôi vẫn rất đau đớn, đau đớn thật nhiều. Nỗi đau ấy vẫn gõ cửa hàng ngày".