Những quả đấm thép cổ nhất được tìm thấy quanh các lãnh thổ của người Ba Tư từ thế kỷ 18. Sau đó, món vũ khí này lan truyền sang châu Âu và rồi đi theo những đoàn thuyền buôn đến châu Mỹ. Trong hàng trăm năm, nó được xem như món vũ khí - công cụ tự vệ và là món đồ bất ly thân của giới côn đồ và tội phạm châu Âu suốt thế kỷ 19.
Nhỏ gọn và nhét vừa túi hay thậm chí có thể giấu gọn trong lòng bàn tay, không gây sát thương nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn để lại nhiều vết cắt, rách khi đấm trúng, không phải tự nhiên mà quả đấm thép được ưa thích trong cả hai mục đích là làm công cụ tự vệ và làm vũ khí của giới côn đồ, tội phạm. Cũng chính vì lý do này mà ngày nay rất nhiều nước như Anh, Nga, Canada, Bồ Đào Nha, Singapore, Tây Ban Nha, Việt Nam... xem quả đấm thép và mọi biến thể của nó là một loại vũ khí phạm pháp, kể cả khi sử dụng trong mục đích như một công cụ tự vệ.
Một quả đấm thép từng được cận vệ của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln sử dụng. Cận vệ Tổng thống thời ấy thường sẽ dùng súng để triệt tiêu các mục tiêu nguy hiểm và dùng quả đấm thép để trấn áp các đối tượng ít nguy hiểm hơn.
Quả đấm thép là một trong những loại vũ khí đặc biệt nhất từng được thiết kế. Về cơ bản, nó chỉ là một lớp "giáp" thép bên ngoài nắm tay, vừa bảo vệ các khớp xương vừa tăng sát thương cho những đòn đấm. Ngay cả những loại quả đấm thép bình thường (không vát cạnh, không gắn gai hay lưỡi bén) cũng có thể gây ra những vết cắt trên đầu, mặt "nạn nhân", thậm chí gây ra những vết nứt, mẻ xương mặt. Nói một cách "dân dã" và dễ hiểu, khi bạn trúng một cú đấm có quả đấm thép vào mặt, nó còn tệ hơn việc bạn bị ném một viên gạch vào đầu.
Bên cạnh đó, quả đấm thép còn được ưa chuộng vì dễ cất giấu, đồng thời trông khá "hiền" so với các loại vũ khí khác như dao găm. Điều đặc biệt của quả đấm thép mà hầu như không có loại vũ khí nào khác có được đó là có thể được cố định trên bàn tay mà không trói buộc bàn tay ấy. Một người đeo cặp quả đấm thép vẫn có thể chụp bắt đối thủ, thậm chí cầm được các loại vũ khí khác. Hơn thế, người dùng quả đấm thép không cần phải học thêm bất cứ kỹ năng vũ khí nào, vì bản chất của nó vẫn là một cú đấm - thứ có trong hầu hết các môn võ.
Quả đấm thép có cũng có nhiều điểm hạn chế, chẳng hạn như dễ làm đau tay người sử dụng nếu không chọn đúng kích cỡ hoặc cầm sai cách, tầm đánh ngắn (chỉ bằng cú đấm thông thương) và cũng không có sát thương nguy hiểm tính mạng nên không có giá trị trấn áp, khống chế đối phương (nếu dùng cho lực lượng an ninh) hay triệt tiêu đối thủ (trong môi trường chiến tranh). Vậy nên, nó chỉ được dùng cho những vụ va chạm của giới côn đồ (vì gây được nhiều chấn thương "nhớ đời" cho đối thủ) hoặc tự vệ.
Các loại quả đấm thép ngày nay đôi khi được mài cạnh hoặc gắn thêm... gai để tăng sát thương cú đấm.
Cuộc nội chiến Mỹ (năm 1861-1865) là lần đầu tiên những quả đấm thép từ giới côn đồ được đưa vào quân đội. Khi đó, bên cạnh các loại súng trường thô sơ, lưỡi lê... quân nội chiến Mỹ còn tự trang bị quả đấm thép (thường được mài góc cạnh để gây ra những vết cắt khi đấm trúng). Nếu không mua được, họ sẽ tự làm quả đấm thép từ gỗ hoặc nấu chảy đồng vụn ra để đúc khuôn.
Một mẫu dao găm có phần cán là quả đấm thép, được chế tạo và sử dụng đại trà trong quân đội Mỹ cũng như nhiều nước châu Âu từ năm 1917.
Sau đó, trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất, lính Mỹ nghĩ ra ý tưởng gắn thêm... lưỡi dao găm vào quả đấm. Khi đó, quả đấm vừa có chức năng như một vòng đeo giữ không rơi dao, vừa bảo vệ bàn tay và tận dụng những cú đấm. Mẫu dao này phổ biến đến mức lan truyền sang châu Âu từ chiến tranh thế giới thứ hai.
Kiểu cán quả đấm thép này này cho phép binh sĩ có thể dễ dàng cầm nắm các vật khác, thậm chí leo trèo mà không buông rơi dao găm. Tuy nhiên, sau này các loại dao này bị loại bỏ vì vẫn có sự vướng víu nhất định, đồng thời không còn phù hợp với thực tế chiến đấu hiện đại.
Apache Revolver - một thiết kế khá "hại não" thời đầu những năm 1900. Loại vũ khí lai giữa dao găm, quả đấm thép và súng lục này ban đầu được thiết kế như một công cụ tự vệ, sau đó không thể phổ biến được vì có quá nhiều chi tiết bất tiện: dao quá nhỏ, nắm đấm quá vướng víu (chỉ sử dụng được khi gấp khẩu súng lại) và độ chính xác của súng cũng không cao.
Sau thời chiến tranh thế giới, ý tưởng sử dụng quả đấm thép gắn dao bị loại bỏ vì nó gây ra sự vướng víu, đồng thời trở nên thua kém khi các loại hỏa lực ngày càng hiện đại hơn, tỉ lệ những cuộc chiến xáp lá cà giảm đi, trong khi đó lý thuyết quân sự thời đại mới yêu cầu sự cơ động, linh hoạt.
Những quả đấm thép trở về đúng với vị trí của nó, một món vũ khí bất hợp pháp của giới côn đồ và những người có nhu cầu tự vệ.