Theo lời kể của ông Trịnh Quang Hà, em trai kế của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cho biết, thuở trước, Trịnh Công Sơn là con người của võ thuật. Thậm chí ông Hà còn khẳng định anh trai mình thuở trẻ còn chẳng quan tâm đến âm nhạc.
Thời 1956-1957, cả hai anh em Sơn và Hà (cách nhau hai tuổi) đều học võ thuật tại Huế, quyết chí trở thành thày võ. Trịnh Công Sơn khi ấy chẳng quan tâm về âm nhạc. Theo lời kể của ông Trịnh Quang Hà, "Anh Sơn đã lớn, 18-19 tuổi rồi mà chỉ thấy anh mê võ. Nhà có một cây đàn guitar gỗ cũ nhưng rất ít khi anh Sơn sờ tới. Anh thường mân mê cặp găng boxer, tập đi bài quyền của phái Vovinam, nghiên cứu và luyện võ theo sách nhu đạo. Anh thường xuyên nói chuyện võ chứ không nghe anh nói chuyện nhạc bao giờ".
Cho đến "một buổi sáng mùa hè năm 1957, anh Sơn và tôi tập nhu đạo để chuẩn bị thi lên đai "ma-rông" ở sân nhà trên đường Phan Bội Châu (ngã giữa Huế). Sau một hồi hai anh em tập dượt, quần thảo thì sự cố xảy ra. Khi tôi dùng sức đưa cú đấm "đơ-dem-ê-côn" thì anh Sơn cũng dùng hết sức chặn. Tôi rị lại, té nhào trên mình anh Sơn và không cưỡng nổi quán tính của đường quyền đang chuyển động, cùi chỏ của tôi theo đà ấn xuống, đập một đòn chí mạng vào ngực anh. Anh Sơn thổ huyết lai láng (gần cả thau) và nằm ngục ngay tại chỗ".
Sau biến cố này, Trịnh Công Sơn nằm liệt giường suốt hai năm. Trong suốt cả năm đầu ông phải húp cháo lỏng và ăn uống cần người đút. Khi Trịnh Công Sơn gượng dậy được, thú vui duy nhất của ông là "cây đàn bỏ quên". Với kiến thức nhạc lý căn bản trong những năm học trung học trường Tây, Trịnh Công Sơn tìm vào thế giới âm nhạc như một lối thoát khỏi thực tại. Một khúc quanh, một ngã rẽ tình cờ của cuộc đời đã tạo nên người nhạc sĩ vĩ đại.
Chẳng biết có phải vì ông nuối tiếc những điều dang dở mà ông đã bỏ lỡ sau hơn 2 năm nằm giường bệnh mà ca từ của ông vẫn mang mác chút tiếc thương, chút nhớ nhung nhưng cũng chút hoài niệm. Những bản tình ca Trịnh Công Sơn chẳng bao giờ gào lên khóc, cũng chẳng bao giờ vui sướng reo hoan. Sáng tác của Trịnh Công Sơn có gì đó rất đời, rất chân phương, những nốt cao trào cũng có thể mang chút ưu tư, ngược lại những nốt trầm vẫn chứa chút gì đó tựa hy vọng, hệt như một cuộc đời qua bản nhạc.
Đời đã và sẽ có bao nhiêu nụ hôn, bao nhiêu miếng đòn, bao nhiêu cuộc hẹn, bao nhiêu biến cố để thay đổi một con người?