Từ tận Bruselles xa xôi cách hằng nghìn dặm, một CĐV Bỉ dễ mến đã nói với tôi như thế, về ước mơ được đến Việt Nam suốt 1 tháng và đi thăm vịnh Hạ Long.
Anh tên là Marc Boeck, một người Bruselles chính hiệu như tự giới thiệu, rất dễ mến, khiêm nhường và thân thiện. Tôi gặp Marc đứng ở cổng công viên Juben, một trong những công viên rộng và đẹp nhất ở thủ đô nước Bỉ. Marc khoác trên mình tấm quốc kỳ, đang đợi một người bạn để cùng vào Football Village (Làng bóng đá), nơi CĐV Bỉ và Italia tụ tập tạo nên một Fanzone thu nhỏ giữa Bruselles để cổ vũ trận đấu của hai đội tuyển.
Đó là cuộc gặp gỡ tình cờ và ban đầu tôi chỉ muốn chụp chung một tấm hình với CĐV Bỉ và chào hỏi xã giao. Nhưng cuộc nói chuyện ấy kéo dài gần 20 phút. Và thứ kết nối 2 người xa lạ, từ 2 châu lục khác nhau, nói 2 thứ ngôn ngữ khác nhau và màu da cũng khác nhau, không hẳn là chủ đề về trái bóng tròn hay trận đấu Bỉ - Italia mà chính là Việt Nam.
Marc dễ gần, nói tiếng Anh khá tốt, như nhiều người Bỉ tốt bụng tôi gặp khi hỏi đường trên phố. Anh đã thốt lên ngạc nhiên khi biết tôi tới từ Việt Nam. “Ồ, nơi đó rất xa, hai châu lục khác nhau đấy. Tôi rất muốn đến đó, nhưng chi phí chuyến đi rất đắt đỏ”.
Tôi không lạ khi thấy một người ngoại quốc nói muốn đến Việt Nam. Nhưng khát khao, mong muốn được đến thăm dải đất hình chữ S, từ giọng nói chậm rãi và ánh mắt toát lên vẻ thật thà của Marc khiến tôi thật sự xúc động.
“Tôi hy vọng một ngày gần nhất anh sẽ đến thăm chúng tôi”, tôi vỗ nhẹ vào ngực trái mình như muốn bày tỏ sự thân thiện của một người chủ nhà sẽ sẵn sàng đón khách.
“À vâng, tất nhiên là thế. Nếu có thể tôi muốn tới Việt Nam trong 1 tháng và sẽ đi thăm vịnh Hạ Long, nơi đó rất đẹp”, Marc chia sẻ.
Tôi không biết phải tả cảnh đẹp của vịnh Hạ Long ra sao để Marc được thỏa ước phần nào mong muốn được tới đó. Thật tệ, vì sim điện thoại tôi mua ở Pháp không thể kích hoạt 3G để truy cập mạng tại Bỉ nên tôi không thể mở ra hình ảnh của vịnh Hạ Long và làm “hướng dẫn viên du lịch amateur” trong vài phút ngắn ngủi cho Marc.
Nhưng không sao cả. Bởi cả hai con người, đến từ hai miền đất khác nhau đều hiểu rằng trong đời luôn có những ước muốn và điều quan trọng là bạn cần lạc quan làm việc chăm chỉ để hiện thực hóa ước muốn đó.
Tôi đã chia sẻ với Marc rằng, sau tròn 10 năm vào nghề “Journaliste” tôi mới được đi tác nghiệp ở một giải đấu lớn như EURO. Đó là giấc mơ đã thành hiện thực, sau biết bao những cố gắng, nỗ lực và tất nhiên cả một chút may mắn nữa.
Tôi không nghĩ Marc thiếu sự lạc quan và vẫn nghĩ rằng sẽ mãi không thể thu xếp tài chính để đi du lịch 1 tháng dài ở Việt Nam và thăm vịnh Hạ Long. Tất cả những người Bỉ tôi đã gặp trong 24h ngắn ngủi ở Bruselles, họ đều rất dễ mến, luôn nở nụ cười tươi sẵn sàng giúp đỡ khi tôi hỏi đường. Họ rất lạc quan vào cuộc sống này, như đã thể hiện sau khi phải hứng chịu vụ tấn công khủng bố ở sân bay Zaventem hồi đầu năm. Và Marc chắc chắn cũng thế.
“2-0, tôi nghĩ Bỉ sẽ thắng và De Bruyne cùng Mertens sẽ ghi bàn”, Marc bắt tay tôi, cười và nói trước khi chạy ra đón cô bạn gái và cả hai cùng vào Football Village cổ vũ cho đội nhà. Tôi cười tươi nói lại rằng, sẵn sàng đánh cược với sự lạc quan của Marc bằng cách chọn Italia.
Italia cuối cùng đã thắng, nhưng những CĐV Bỉ có mặt ở Football Village không hề ủ rũ mà họ vẫn hát vang cổ vũ cho Eden Hazard cùng đồng đội sau trận. Trên đường phố Bruselles, vẫn có những chiếc xe treo lá cờ Bỉ bay phần phật, thay vì buồn chán cất đi.
Người Bỉ là thế, dù đội tuyển của họ đã thất bại ở trận ra quân nhưng phía trước còn 2 trận nữa và cuộc đời dài hơn một trận bóng rất nhiều và còn nhiều mong muốn cháy bỏng khác cần thực hiện.
Và với tôi, chiến thắng lớn nhất không phải là cái bắt tay cược vui với Marc mà là có thêm một người bạn tốt yêu mến Việt Nam, ở một nơi rất xa…