Thắng Thái đến bao giờ?

Song An
thứ năm 6-6-2019 3:10:00 +07:00 0 bình luận
Trận đấu giữa Thái Lan và Việt Nam hôm qua không hay, ít ra về mặt chuyên môn. Những dấu ấn lớn nhất chỉ là những pha va chạm quá mức quyết liệt so với một trận giao hữu và bàn thắng của Anh Đức lại có công lớn từ sai lầm của thủ thành Kawin...

Khi Xuân Trường thực hiện quả phạt góc ở phút 90+4, tôi đã mường tượng ra kịch bản như trận chung kết lượt về AFF Cup 2008 tại sân Mỹ Đình. Đó cũng là tình huống ở phút thứ 90+4, Minh Phương thực hiện cú đá phạt và Công Vinh trong tư thế đánh đầu ngược đã ghi bàn. Đó là bàn thắng có yếu tố may mắn và sai lầm trong kèm người của Thái Lan.

Hôm qua cũng ở phút 90+4 thần thánh. Cũng là một pha đánh đầu và cũng là sai lầm của hàng phòng ngự Thái Lan. Tất nhiên cũng có cả yếu tố may mắn.

11 năm trước, Thái Lan mất Cúp thì hôm qua họ mất mặt. Cái khác nhau giữa 11 năm đó lớn nhất là thái độ thi đấu.

Năm 2008, Thái Lan cũng thua ở lượt đi trên sân nhà nhưng khi đá ở Mỹ Đình họ vẫn chơi trên chân, đẳng cấp cao hơn hẳn và chúng ta chỉ thoát thua bởi một cái tên xuất sắc dưới khung thành là Dương Hồng Sơn. Thái Lan cửa trên hoàn toàn trong khi bóng đá Việt Nam vẫn chìm trong não trạng "sợ Thái".

Mọi việc đã thay đổi dưới thời Park Hang-seo. Thật khó tin ngay cả khi chơi trên đất Thái, các cầu thủ của ông Park đã chơi một thứ bóng đá không hề sợ hãi. Thậm chí đĩnh đạc, bản lĩnh như một - đội - bóng- lớn trước đội tuyển từng là vị trí số 1 Đông Nam Á hàng chục năm trời. Thái độ đó khiến Thái Lan bất ngờ, từ bất ngờ là ức chế. Ở một thế trận như vậy, ngay cả khi Anh Đức không ghi bàn và hai đội vào loạt penalty thì tôi tin chắc Thái Lan cũng sẽ thua.

Anh Đức ngoài pha bóng ấy thì thực sự mà nói đã có một trận đấu thất vọng. Cả trận đấu, Đức có chưa quá hai pha dứt điểm về phía khung thành Kawin. Đúng lúc anh đáng bị chỉ trích nhất thì Đức ghi bàn. Âu cũng là cái vận và có thể nó sẽ là cơn đau đầu của ông Park Hang-seo ở những trận đấu tiếp theo. Liệu có thể chấp nhận sự vật vờ của Đức và trông chờ cái vận bỗng nhiên đến? Tất nhiên cũng có rất nhiều tiền đạo trên thế giới có cách chơi bóng kỳ dị là “đóng phim mất tích” trong suốt trận đấu nhưng hễ có cơ hội là họ ghi bàn. Anh Đức có phải là mẫu tiền đạo như thế không?

Thắng Thái đến bao giờ?

Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta không phải tỏ ra quá vui sướng khi thắng Thái Lan. Ở thời điểm này có lẽ là không cần chứng minh thêm ai là Vua của Đông Nam Á. Điều quan tâm nhiều hơn là bóng đá Việt Nam thu được những gì ở những giải đấu như thế này ngoài yếu tố tinh thần.

Dễ thấy nhất trận đấu hôm qua không hay. Nói cách khác là không đúng tầm của hai đội bóng mạnh nhất khu vực đang thi đấu với nhau. Có thể do Thái Lan không có trong tay đội hình mạnh nhất, có thể do đội tuyển Việt Nam không ở thể trạng tốt nhất vì đa số cầu thủ đang trải qua nửa kỳ V.League đầy mệt mỏi.

Theo tôi không thể nhìn vào trận đấu hôm qua để xác định rằng chúng ta đã đạt đỉnh hay chưa. Tôi tin rằng ở sân Buriam, các học trò của ông Park mới chơi khoảng 60% khả năng và Thái Lan chỉ chơi với 50% khả năng của họ.

Vậy thì chúng ta thiếu gì để bù đắp 40% còn lại để mạnh dạn bước qua Thái Lan, bước ra khỏi khu vực vùng trũng Đông Nam Á để ra những sân chơi xa hơn, giá trị hơn?

Ngôi vị, dù là chức vô địch AFF Cup, King's Cup hay vị trí số 1 Đông Nam Á chỉ mang tính thời điểm. Bóng đá như một dòng chảy không ngừng. Hãy coi chừng trận thua hôm qua sẽ đánh thức một con voi bóng đá Thái Lan đang có dấu hiệu ngủ quên.

Nhưng trước khi đến lúc đó, tôi cho rằng thái độ của chúng ta cần thay đổi. Thắng bóng đá Thái là quá bình thường và chiến thắng của bóng đá là quá dễ so với những lĩnh vực khác như kinh tế, giáo dục... Bao giờ Việt Nam đứng ở ngôi số 1 Đông Nam Á ở những lĩnh vực ngoài bóng đá?

Câu hỏi đó đã có những gợi ý từ bóng đá. Không có gì là không thể - dù Việt Nam chưa hề có Bộ này.

Tin cùng chuyên mục
Video
Có thể bạn quan tâm
Xem thêm