Thực tế thì có đến 2/3 hiệp 1, khán giả Việt Nam đã dễ dàng cảm nhận một đội tuyển Quốc gia trong màu áo Hà Nội FC. Vẫn những con người mà ông Park Hang-seo đã chọn như Quang Hải, Văn Quyết, Đức Huy, Thanh Hậu... Nói cách khác, chính những cầu thủ từng khoác áo đội tuyển đã thấm đẫm triết lý bóng đá của Park Hang-seo khi trở về CLB thi đấu. Đó là thứ bóng đá kết dính bởi kỷ luật, sự tập trung, phát huy những khả năng của từng cá nhân, chặt chẽ trong phòng ngự, sắc sảo trong tấn công và hơn hết là bản lĩnh.
Thứ bản lĩnh giúp đội tuyển Việt Nam không hề ngán ngại Hàn Quốc, UAE, Lebanon, Jordan đã hoàn toàn được tái hiện trong màu áo xanh của Hà Nội. Thứ bản lĩnh ấy tạo ra cảm xúc và một trận đấu đáng xem.
Bởi thế, tôi không coi tỉ số thua 1-4 là một thất bại nặng nề. Nên nhớ, ở đấu trường Champions League Châu Á, chúng ta cũng đã có những trận thua lịch sử với tỉ số còn hơn cả một set đấu tennis. Thậm chí CLB Đà Nẵng từng thua trước Osaka của Nhật Bản cách đây hơn 10 năm với con số kỷ lục 0-15!
Một trận đấu để lại nhiều tiếc nuối nhưng công bằng mà nói Hà Nội chưa đủ tầm để hướng tới sân chơi AFC Champions League - nơi mà sự đầu tư của các đội bóng có thể lên tới con số hàng chục triệu USD với những chân sút ở đẳng cấp thế giới.
Sự khác biệt đến từ chính những hợp đồng bom tấn này. Hãy thử điểm xem: CLB Sơn Đông Lỗ Năng đã phải bỏ ra 15,25 triệu euro để có được Graziano Pelle - tiền đạo từng chơi cho ĐT Italia và CLB Southampton. Hay một ngôi sao khác không thể góp mặt nhưng là cái tên quen thuộc từ Manchester United: Marouane Fellaini với giá chuyển nhượng 12 triệu Euro.
Hãy thử tính toán xem, chỉ riêng hợp đồng của hai cầu thủ này cũng tương đương mức chi gần 10 năm của cả CLB Hà Nội. Khoảng chênh lệch ấy là quá lớn.
Tôi lướt trên mạng xã hội sau trận đấu thì không ít phóng viên thể thao nhận định rằng: mắt xích yếu nhất của Hà Nội chính là... HLV Chu Đình Nghiêm. Lý do được chỉ ra là thiếu những điều chỉnh cần thiết trong hiệp 2 để cuối cùng Hà Nội FC thua tới 4 bàn.
Lại là so sánh, nếu Hà Nội không thể so sánh với Sơn Đông Lỗ Năng thì cũng không thể so sánh Park Hang-seo với Chu Đình Nghiêm. Bởi nếu ông Nghiêm giỏi như ông Park thì đã không có chỗ cho ông Park tới Việt Nam và VFF không phải đau đầu khi ông Park chỉ nhận dẫn dắt một trong hai đội tuyển: hoặc ĐTQG hoặc U.22 dự SEA Games.
Phân tích và nhìn lại trận đấu đáng khen của Hà Nội thì thấy rõ là oan cho HLV Chu Đình Nghiêm. Ông vẫn khẳng định được khả năng trong nhiều thời điểm của trận đấu. Còn để đội bóng vươn lên ở một tầm khác thì chỉ HLV thôi không đủ.
Cá nhân tôi cho rằng nếu HLV Park Hang-seo dẫn dắt Hà Nội trong cuộc đối đầu với Sơn Đông Lỗ Năng thì thất bại cũng sẽ là khó tránh khỏi.
Trong bóng đá HLV có tính chất quan trọng nhưng sẽ là sai lầm nếu đặt cược lên HLV mà quên đi đầu tư vào lực lượng và nâng tầm đẳng cấp của cầu thủ.
Đó cũng là bài học cho đội tuyển Việt Nam: chúng ta đã có những thành quả nhưng để thành quả bền vững và lâu dài thì đầu tư vào HLV là không đủ và để thấy chúng ta còn rất nhiều việc để làm kể cả ở cấp CLB lẫn đội tuyển.