Khi Văn Quyết thực hiện cú volley tuyệt đẹp vào lưới Sơn Đông Lỗ Năng, mở tỷ số cho Hà Nội FC ở cuối hiệp 1, thì tôi gần như nhảy lên vui mừng. Một bàn thắng quá đẹp, trong một thế trận tuyệt vời. Hà Nội FC đã có một hiệp đấu tràn đầy tự tin, ép sân đội bóng chuyên nghiệp của Trung Quốc ngay trên sân đối phương.
Phía trên, Hà Nội FC có Oseni luôn chực chờ bùng nổ, Văn Quyết vẫn thực sự là một thủ lĩnh tinh thần cho toàn đội. Ở phía dưới một chút, Quang Hải vẫn có những pha xử lý cực kỳ lắt léo, là người châm ngòi cho nhiều pha tấn công sắc bén. Bộ đôi Hùng Dũng - Đức Huy bọc lót hỗ trợ nhau nhịp nhàng trong việc thu hồi bóng và giữ nhịp; rồi Duy Mạnh và Văn Hậu chơi bóng thật tự tin, chắc chắn và chuẩn xác nơi hàng thủ... Tất cả tạo nên một hình ảnh vô cùng ấn tượng, rất chững chạc, hoàn toàn không có chút gì e ngại trước Sơn Đông Lỗ Năng.
Tới đây cần nhấn mạnh, theo đánh giá của Forbes, thì đội bóng có 62 tuổi đời và hơn 25 năm thi đấu chuyên nghiệp này có giá trị đội hình lên tới 3.000 tỷ đồng. Còn nữa, đội bóng từng 4 lần VĐ Trung Quốc vừa mới ký bản hợp đồng kỷ lục để đem về tuyển thủ Bỉ Fellaini từ Manchester United! Dù Fellaini bị chấn thương phải ngồi trên khán đài, nhưng họ vẫn còn rất nhiều tuyển thủ Trung Quốc, rồi Gil (cựu tuyển thủ Brazil) và đặc biệt là Pelle (một “sát thủ lừng danh” của tuyển Ý)...
Vậy mà Hà Nội FC đã có một hiệp đấu thật sự tưng bừng. Cảm giác chính sức mạnh tinh thần tuyệt vời, sự quyết tâm cao độ (kèm theo khát khao lần đầu tiến tới vòng bảng AFC Champions League) cùng với nền tảng chuyên môn tốt, đã giúp toàn đội tạo nên điều ấy. Và ngược lại, Sơn Đông Lỗ Năng gặp vấn đề về tâm lý, dẫn tới sự lúng túng trong lối chơi.
Trong bối cảnh ấy, Hà Nội FC không chỉ có bàn dẫn trước mà còn nhiều cơ hội. Đặc biệt khi sang hiệp 2, thì họ liên tiếp bỏ lỡ 2-3 cơ hội ăn bàn tưởng như mười mươi, nhưng đều bỏ lỡ. Để rồi trong tình thế buộc phải dốc hết sức để “được ăn cả, ngã về không”, thì Sơn Đông Lỗ Năng đã phát huy tốt thế mạnh về thể hình, thể lực lẫn sự tận dụng tốt về cơ hội để lật ngược tình thế. Lần lượt các bàn thắng đến với Sơn Đông Lỗ Năng, do sai sót của hàng thủ Hà Nội FC, cộng thêm sự sa sút về thể lực của đội khách đã khiến kết quả trở nên quá khác biệt: 4-1 nghiêng về đội chủ nhà.
Khoảng chênh 3 bàn thắng thật sự không phản ánh đúng cục diện, bởi chỉ cần Hà Nội FC có được bàn nâng tỷ số lên 2-0 trong bối cảnh đang dẫn bàn trước và chưa tiêu hao nhiều về thể lực, thì mọi chuyện có thể đã khác xa.
Tới đây cũng nên chia sẻ với các nhà đương kim vô địch V.League, họ rất mạnh dạn thể hiện được khao khát vươn tầm châu lục, thay vì quá nặng về tư tưởng tại đấu trường quốc nội. Nó hoàn toàn phù hợp với bối cảnh chung của bóng đá nước nhà, sau 1 năm quá nhiều cảm xúc đến từ các đội tuyển quốc gia.
Hà Nội FC đã phát huy tinh thần ấy, và điều đó hẳn nhiên sẽ vô cùng hữu ích cho những tuyển thủ quốc gia đang chơi bóng trong màu áo của họ. Bởi vậy, có lẽ nên cùng nhìn nhận một vấn đề khác: Không nhất thiết phải ra nước ngoài chơi bóng, cứ ở một môi trường giàu khát khao vươn lên và luôn dốc sức “chiến đấu” mỗi khi ra sân chứ vậy cũng đã là lý tưởng thật sự dành cho các tài năng bóng đá của chúng ta rồi. Chỉ có điều, bao nhiêu CLB có thể làm được điều tương tự như Hà Nội FC?