Mất đúng 4 năm, cô gái 21 tuổi quê Vĩnh Phúc có xuất phát điểm kỳ lạ từ một đô vật đã trở thành nữ tuyển thủ sở hữu nhiều HCV nhất của nước chủ nhà Việt Nam.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông ở xã Đôn Nhân (huyện Sông Lô, Vĩnh Phúc), Nguyễn Thị Hương sớm bộc lộ tố chất và cả niềm đam mê thể thao đặc biệt. Hương có thể chơi giỏi nhiều môn, đều ở mức nhất nhì lớp và trường.
Năm 14 tuổi, cô nữ sinh vùng cao đã xuất sắc giành HCV môn đẩy gậy Hội khỏe Phù Đổng toàn tỉnh, và lọt vào mắt xanh của các nhà tuyển trạch. Họ đã nhìn thấy một “viên ngọc thô” thực thụ, với sức vóc và ý chí hơn người, được kết đọng ở đôi tay quá khỏe, dẻo hiếm có.
Bén duyên môn vật, Hương đã phải đối mặt với muôn vàn thử thách, vượt xa những gì tưởng tượng. Ngoài kỷ luật gắt gao, nỗi nhớ nhà, còn là sự khắc nghiệt trên sàn vật, với những đòn quăng quật đau điếng, những cú ngã tai tóe máu. Thậm chí, sau các buổi tập nặng đến kiệt sức, Hương ăn cơm không nổi. Chỉ có ý chí mạnh mẽ cùng khát khao cháy bỏng mới giúp cô thiếu nữ con nhà nông vượt lên tất cả, sớm nổi lên như một tài năng trẻ đầy triển vọng.
Thế nhưng, khi Hương bắt đầu hội đủ các yếu tố cần thiết để bắt đầu chinh phục các giải đấu quốc gia thì đội vật nữ tỉnh bị giải tán. Cựu đô vật nữ trẻ ngày nào hãy còn nhớ như in mình đã suy sụp như thế nào khi nhận “hung tin” hệt như một cú “sét đánh”. Hương gần như không khóc nổi, trước thảm cảnh “tay trắng” sau ba năm ăn tập với biết bao tâm sức, mồ hôi, nước mắt và cả máu.
Giấc mơ tỏa sáng trên thảm vật của Hương bất ngờ tan vỡ, trong sự thất vọng cùng cực. Như một cái duyên định mệnh, đúng thời điểm gian khó ấy, HLV Nguyễn Việt Phương, thầy ruột của Hương của đột vật, cũng chuyển sang làm canoeing, và ông đã kéo cô học trò sang môn mới này bằng được. Ông hiểu rằng, Hương sẽ lại bắt đầu từ con số 0, song ông hoàn toàn tin tưởng cô sẽ thành công, đơn giản vì “chất” thể thao hiếm có.
Gia nhập đội canoeing, Hương không chỉ thua các đồng đội cả một thời gian dài tập luyện mà thậm chí còn… âm. Môn này đòi hỏi VĐV phải biết bơi tay ở dưới nước, còn Hương chưa hề biết bơi. Cô cũng chẳng biết cách cầm mái chèo hay ngồi trên thuyền. Đã thế, “tân binh” rẽ ngang này còn gặp bất lợi lớn với chiều cao khiêm tốn, chân tay ngắn.
Tuy nhiên, trước những trở ngại tưởng như không thể vượt qua ấy, Hương xác định mình không được phép nản chí, mà phải “bù” lại cho bằng được bằng nỗ lực gấp đôi gấp ba lần bình thường.
Qua hai năm, Hương đã có những bước thăng tiến ngoạn mục, khiến chính các thầy cũng phải kinh ngạc khi thấy học trò “khác hẳn sau mỗi tuần”. Theo HLV ĐTQG và HLV trưởng đội canoeing Vĩnh Phúc Lưu Văn Hoàn, ngoài những kỹ năng chung, tay chèo chỉ cao 1m51 còn đặc biệt mạnh về tốc độ, và còn thực hiện cực tốt các kỹ thuật khó, như “độc chiêu” đánh lái tránh các tác động của sóng và gió, giúp thuyền đi nhanh nhất.
Cựu đô vật đen đủi đã được coi như “hiện tượng”của canoeing Việt Nam, khi thể hiện sự vượt trội hoàn toàn ở những nội dung chuyên biệt của mình tại các giải quốc nội, với những thông số chuyên môn ngang bằng hay áp sát mức HCV SEA Games.
Trước SEA Games 31, Nguyễn Thị Hương vẫn là một gương mặt quá lạ với làng đua thuyền Đông Nam Á, trong khi các nhà quản lý huấn luyện của canoeing Việt Nam tin rằng đây sẽ là “nhân tố tạo đột biến”. Tuy nhiên, tất cả đều đã phải sửng sốt với màn trình diễn xuất sắc khó tin của cô gái sinh năm 2000 ngay trong kỳ Đại hội thể thao khu vực đầu tiên của mình.
Hương đã thi đấu thực sự bùng nổ, với sự hồn nhiên, khao khát của một “người mới” không biết sợ cùng sự tự tin, bản lĩnh không khác gì những “cựu binh” để phát huy tối đa khả năng, kỹ năng và cả “độc chiêu” của mình.
“Tân binh” đến từ Vĩnh Phúc dự tranh 5 nội dung và giành trọn cả 5 HCV, trong đó có 3 tấm HCV cá nhân (các nội dung thuyền đơn 1.000 m, 500 m, 200 m) và 2 HCV đồng đội (thuyền bốn 1.000 m, thuyền bốn 500 m).
Điều đáng nể, ở cả 5 nội dung, nhất là 3 nội dung cá nhân, cô đều chiến thắng hết sức thuyết phục, vượt lên ngay từ đầu, một mình băng băng về đích, bỏ xa các đối thủ. Giới chuyên môn đều thực sự “sốc” trước sức mạnh tốc độ mà Hương đã thể hiện, và cho rằng nếu có đối thủ mạnh hơn, thành tích của cô còn có thể cao hơn nhiều.
Hai năm sau, cô lại thiết lập cột mốc lịch sử khi trở thành VĐV canoeing đầu tiên của Việt Nam giành vé dự Olympic.