Đô cử khuyết tật quê Hà Tĩnh cho biết kỷ lục thế giới 183,5 kg chưa khiến anh hài lòng, bản thân muốn thắng chính mình để có một cột mốc mới trong năm 2018.
– Đây là năm thành công nhất trong sự nghiệp của tôi. Trong thi đấu, tôi vượt lên được 1,5 kg, từ mức cử 182 kg lên 183,5 kg. Nhờ vậy tôi giành HC vàng ở Paralympics, Para Games và giải vô địch thế giới. Vui nhất là tại giải đấu vừa diễn ra ở Mexico, tôi chinh phục thành công mức 183,5 kg để thiết lập kỷ lục mới. Nói một năm tăng được 1,5 kg nghe đơn giản nhưng thực tế không phải vậy. Suốt năm qua, một tuần tôi tập đều từ thứ Hai đến thứ Bảy, mỗi ngày từ một tiếng rưỡi đến hai tiếng khắt khe theo đúng giáo trình mà các thầy đề ra.
– Tôi mới phá kỷ lục thế giới nhưng đó chưa phải là điểm dừng. Tôi muốn thắng chính mình và tiếp tục chinh phục những kỷ lục mới. 183,5 kg không phải là thành tích tốt nhất của tôi. Trong tập luyện, tôi từng nâng được 186 kg. Tất nhiên khi tập luyện khác với thi đấu, không phải chịu áp lực từ các đối thủ, bản thân cũng chỉ cố gắng nâng mức tạ tốt nhất chứ không chú ý nhiều đến kỹ thuật. Vào một ngày đẹp trời nào đó, khi không ốm đau và tinh thần thi đấu tốt, tôi sẽ lại phá kỷ lục thế giới. Năm tới có ASIAD và vô địch châu Á, diễn ra liền nhau trong hai tháng. Mục tiêu của tôi là phải bảo vệ được HC vàng. Tất nhiên mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì. Càng ở trên cao gió càng to. Đối thủ ngày càng nhiều, ai cũng muốn thắng mình cả.
– Cử tạ thực sự đã giúp tôi đổi đời. Tôi sinh ra không có đôi chân lành lặn, để mưu sinh đã phải làm đủ mọi nghề, cho đến khi tìm được nghề phù hợp là sửa điện tử. Đến bây giờ tôi vẫn làm nghề này. May mắn là tôi làm chung với thầy dạy nghề nên những khi mình đi thi đấu vẫn có người lo. Nghề này giúp tôi kiếm đủ chi phí trang trải cho con cái.
– Kinh tế gia đình anh ra sao khi đã trở thành VĐV nổi tiếng và thành công?
Còn nhờ cử tạ, tôi có được mái nhà. Căn dưới Long An thì xây lâu rồi nhưng cách đây một năm tôi quyết định mua một căn ở TP HCM. Nợ nần bây giờ cũng còn ít thôi nên không phải quá bận tâm, có thể chuyên tâm tập luyện để chinh phục những cột mốc mới.
– Lê Văn Công bây giờ còn là tấm gương cho những người khuyết tật. Anh cảm thấy thế nào?
– Đây là niềm tự hào lớn của tôi. Tôi rất vui khi hằng ngày nhận được những tin nhắn điện thoại hay trên mạng xã hội. Nhiều người nói nhìn vào tôi họ có thêm động lực để phấn đấu. Còn gì hạnh phúc hơn khi mình mang lại niềm tin cho những mảnh đời bất hạnh. Tôi từng trải qua nhiều gian khó nên biết, có chỗ dựa tinh thần tốt ra sao.
– Trong năm 2017 này anh còn điều gì mong chờ hay tiếc nuối?
– Nói tiếc nuối thì cũng không phải. Nói cảm ơn thì đúng hơn, đó là với vợ tôi. Tôi quanh năm thi đấu rồi làm kinh tế, một tay cô ấy nuôi dạy hai con. Tôi may mắn có hai bé, đứa lớn học lớp hai, đứa bé được 20 tháng. Còn mong chờ thì tôi mong sẽ được vinh danh tại Cup Chiến thắng như năm trước. Nó là sự ghi nhận vận động viên chúng tôi vượt qua nghịch cảnh để vươn lên, để chiến thắng chính mình. Ai chơi thể thao cũng vậy thôi, luôn mong được vinh danh.