Webthethao.vn xin giới thiệu với bạn đọc bài viết rất thú vị của chị Phan Thu, một doanh nhân Hà thành 41 tuổi, người đã hoàn thành cự ly 42km đầu tiên trong đời tại Ha Long Bay Heritage International Marathon 2018 diễn ra cuối tháng 11 vừa qua khi mới chỉ tập luyện từ tháng 5/2018.
Chị Phan Thu (hàng ngồi, thứ ba trái sang) cùng bạn bè tham dự Ha Long Bay Heritage International Marathon 2018
Bắt đầu từ câu chuyện "mãi cứ lom dom 21km" của ông Bui Binh Minh và lời còm qua lại giữa ông ấy với bà bạn đời Trinh Oanh - một huyền thoại "bơm, nổ" về câu chuyện 21km hay 42km. Sâu xa với lòng dạ luôn phấn đấu: năm này qua năm khác, chuyện phải khác, tôi phải làm gì đó khác thì tôi mới chịu tôi! Thế là, tự va đầu vào quạt trần, tôi giơ tay đón bib 42km rơi vào một đêm, bằng một cái còm... thật nhẹ!
Trong một tuần đầu nhận cái khua tay ấy, tôi vẫn nghĩ "Mình thích thì mình buông tay thôi, có gì đâu!", nhưng thực sự thâm tâm vẫn lên tiếng: Tập đi! Đừng trẻ con như thế!
Âm thầm tham khảo thật nhiều bài viết về Full marathon của những người đã hoàn thành, những elite chạy bộ, thành viên đội ChạyxongNhậu, đồng nghiệp ở VNG... tôi đã tự chế ra một công thức chẳng giống ai, tự AQ rằng "miễn là thấy hợp với bản thân, thể trạng của mình là được". Mệt thì nghỉ, hưng phấn thì tập đều. Có gì đâu!
Thế là chủ nhật tuần thứ nhất ấy, tôi cũng cố gắng làm cái 16km bằng cách từ nhà lượn vòng nhiều phố, vài hồ khác nhau: Cho không cảm thấy chán! Quành vòng Hồ Gươm thêm được 7km nữa, rồi về ăn phở cho sướng mồm.
Tuần thứ hai đến nhanh hơn bình thường, hay tôi tưởng tượng ra là rất nhanh. Chả tập gì nhiều. Vẫn đi làm với múi giờ lộn xộn. Đi công tác, vẫn vác theo giày nhưng lại xách y nguyên về lại, chả sao.
Song cũng chẳng dám đùa với lời đã nói. Kế hoạch tiết chế ăn và nhậu đã được nghiêm túc thực hiện. Rồi cũng mạnh dạn book tập thể lực với một em PT có body ngon với râu quai nón, lấy động lực để mà tăng cơ - giảm mỡ - khỏe bụng và tay cho kịp ngày lên đường.
Chị Phan Thu (41 tuổi) hóm hỉnh nói: "Đã có những phút lo lắng, đã có những phút muốn trốn chạy, đã có những khi hèn hèn, rồi lại cương mồm chém gió..."
Tập được một buổi thì đến chủ nhật ngày 18/11: theo kế hoạch làm hư bản thân nhưng là sự kết hợp lời ông Minh, bà Oanh, ông Phuong Bui Minh thì hôm đó là buổi chạy dài cuối cùng trước race.
KPI là phải vượt được ngưỡng 25 hay 28 km gì đó, thì may ra mới dám nghĩ đến 32 hay 42 kia!
Vậy là huýt sáo bám đít ông Bảo Trung, Nguyễn Thanh Tùng lên đường làm một vòng Hồ Tây, rồi bấm bụng từ chối nhẹ lời rủ "Ăn sáng đi" của hai ông ấy, tôi tự lết thêm 9,5 cây nữa, bằng cách rong ruổi qua Lăng Bác, Hoàng Diệu, Trần Phú, Lý Nam Đế, Phan Đình Phùng... mới được hơn 26... thì chữ NẢN to tổ bố hiện ra. Cũng tự an ủi mình rằng: Thế là hết cỡ rồi! Muốn ra sao thì ra! Đi về.
Tuần thứ ba (cũng là tuần cuối) rồi cũng đến. Dám bung lụa nghỉ hẳn cả 5 ngày phép, tiết chế các hoạt động online, hạn chế hành vi "làm việc, giải phóng suy nghĩ bức bối về việc hay tiếp xúc với giới làm việc" cũng giảm hẳn...
Chưa khi nào làm được như thế! Động lực hẳn đến từ việc mệt mỏi triền miên cùng với cái đích 42 to tướng ấy. Nào thì dưỡng sức: ngủ đủ, ăn nhẹ giữ gìn mức kg đã giảm (2,5kg), cà phê, gặp bạn, chém gió, lang thang, chạy nhẹ (3-5km) và tập sao cho giảm thêm 0,5-1kg nữa cho nhẹ hẳn đùi và mông. Cuộc sống thật thanh thản. Hướng tới Hạ Long toàn tâm toàn ý.
Bộ sưu tập kỷ niệm chương các giải chạy của chị Phan Thu
Một phần không nhỏ trong 3 tuần này, tôi đã phải nhìn cơm mà thèm, bởi hạn chế ăn cơm tối đa (nhất là ăn tối), chỉ ăn trưa một nắm chim chim. Bữa sáng và bữa tối được thay bằng protein thực vật được tư vấn bởi Nguyet Do và tăng ăn rau củ, uống chút bia lấy vitamin và chả biết có phải Táo nhà ông Nguyễn Trọng Sơn ship giúp có là một phần của kết quả không nữa... Tôi cứ kể vào đây để nhớ đến nó.
Thế đấy! Đã có những phút lo lắng, đã có những phút muốn trốn chạy, đã có những khi hèn hèn, rồi lại cương mồm chém gió... rồi cuối cùng cũng đến tối ngày 24/11. Trận bóng bảng cuối cùng giữa Việt Nam và Campuchia diễn ra ngay bữa tối. Tôi chẳng còn tâm trạng để ăn bữa đó nữa. Sợ gì? Sợ sáng mai đang chạy lại mất thời gian tìm nhà vệ sinh để nặng nặng nhẹ nhẹ. Nhưng cũng không dám đi ngủ quá sớm, sợ thức nửa đêm thì 4h sáng sao dậy nổi.
Thế là tôi nói với Chạy Xong Nhậu là "Việt Nam vào 3 trái thì em sẽ đi ngủ" vì mọi người lo cho tôi nên cứ đuổi tôi về phòng ngủ trước. Ai mà ngủ được khi mà mọi người vui như thế! Việt Nam vào trái nào là đội tôi lại Zô lon Zô ly cái đó. Toàn sáng 25 chạy 5-10-21-42 km cả mà các đồng đội Nhậu vẫn ngon, hôm sau vẫn bon bon về hết đích, thậm chí với thành tích thời gian lại tốt hơn cả những race cùng cự ly trước đó. Ai bảo Nhậu nhiều thì Chạy kém nào? Tôi đếch tin nữa đâu.
Khoảnh khắc chạy trên cầu Bãi Cháy mà chị Phan Thu thừa nhận "đã muốn bỏ cuộc lắm rồi đấy!"
Quay lại chuyện ngủ, chuẩn bị phụ kiện xong xuôi, tôi phải nhờ đến một viên thực phẩm chức năng hỗ trợ đưa vào giấc ngủ. Chỉ là hỗ trợ thôi nhé, không phải loại thuốc ngủ li bì đâu. Tôi nhẹ nhàng ngủ cho tới khi chuông kêu 4h sáng. Ăn sáng bằng xôi, một chút thôi. Cố gắng vào toilet ngồi mà không thể tĩnh tâm thoát bụng.. Đành đứng lên đi cho đúng giờ tập trung.
Đội của tôi có 3 người chạy 42km sáng 25/11 ấy. Vỗn dĩ anh Kiệm Hv (người chỉ ăn rau, không ăn thịt - thường xuyên trong các bữa ăn hàng ngày nhưng chạy rất xuất sắc của Chạy Xong Nhậu) đã đảm nhận vai Pacer (chấp nhận từ pace 5 mà chạy pace 7-8) cho tôi có đồng đội, để không bỏ tôi lại, mà sẽ dìu tôi về đích - không bỏ cuộc. Nhưng Thai Nguyen đã được anh Phạm Tuyên nhường bib phút chót do có việc nhà, đã nhận trách nhiệm này thay anh Kiệm, thành thử tôi có đến 2 đồng đội cùng race 42 giúp đỡ tôi cả về tinh thần và mang vác đồ đạc: nước, gel, viên muối, protein, recoverite, effenegan... Tôi chỉ có việc chạy là quan trọng nhất mà thôi.
Thú thực các bạn ạ, Full Marathon đối với tôi, khủng khiếp lắm! Đến hôm nay tôi cũng chưa thực sự bình thường, dù tôi không bị đi lại như zombie, không đau quá ở một bộ phần nào trên cơ thể, cũng không mệt bết xê lết. Nhưng cảm giác "chạy bằng cái đầu là chính", đặc biệt từ cây số 30, trong tôi vẫn còn nguyên. "Không hiểu mình chạy bằng gì thế này?" là câu hỏi cứ ở trong đầu tôi suốt 12km cuối.
À mà khủng khiếp nhất là lúc 15km, tôi chạy như ma đuổi, vì thực sự là anh Tào đang đuổi mà mãi tôi không gặp được anh Cường. Tôi đau rớm nước mắt, càng chạy thì bụng càng căng. Đi bộ thì cảm giác "tụt" đến nơi rồi. Dừng lại thì không giải quyết được nỗi buồn mà còn làm mất thời gian... Đã có khúc, tôi định xuống lùm cây bên đường, nhưng không dám. Cuối cùng đến km 18 gì đó, may có em nhân viên một nhà hàng thương cảm, tôi được nhờ. Mất tổng cộng 7 phút ở đó vì còn sợ chó, và hoàn thành dọn dẹp sạch sẽ vì nhà hàng còn chưa mở cửa... Sợ người ta chửi thì xấu hổ lắm!
Sau khi bị "Tào Tháo đuổi kinh hoàng", khoảnh khắc về đích là kỷ niệm đẹp nhất với marathoner Phan Thu
Kể từ đó, tôi nhẹ người, chỉ còn tập trung chạy, tập trung xử lý những cái đau nhỏ (xử lý ngay khi nó còn nhỏ - đúng kỹ thuật mà ông Bui Binh Minh đã dặn dò, bằng một chai xịt mà như ông ấy nói là nó đã giúp Trinh Oanh một phần ở 42km road LongBien Marathon vừa qua). Cái này tôi thấy thật sự đúng với mình! 10km cuối tôi chia làm 2 lần sịt vào cơ đùi, bắp, gối, mắc cá, lòng bàn chân... Nhờ đó mà tôi chạy được về đích mà nom vẫn còn sung sức lắm.
Tổng cộng cả race tôi đã chia dùng đồ ăn uống hợp lý hơn bất kỳ race trước rất nhiều: 3 lần uống 6 viên muối (vì nếu chỉ cần bị chuột rút là tôi sẽ dừng ngay, không cố); 4 lần ăn gel; 2 lần uống protein và recoverite; 3 lần uống viên hạ sốt, 3 lần ăn chuối, nước thì PC nào cũng uống.
Chị Phan Thu cùng bạn bè vui mừng sau khi kết thúc Ha Long Bay Heritage International Marathon 2018
Niềm động viên tôi ở mỗi lúc muốn ngừng là ở cách đích 8km và 2km có đồng đội CXN chờ để chạy cùng về đích, quay phim chụp ảnh cho tôi. Chả thế mà tôi về đích như elite vì có tới 5 man hộ tống, là Bình Minh, anh Kiệm, Thai Nguyen, Duc Anh và bạn mới, cùng một man tiếp tế sữa chua.
Nỗi niềm ngại mình làm phiền người khác cũng là một động lực khiến tôi không dám dừng nghỉ, mà chỉ đăm chiêu chạy... đó là tôi không thích phải hục hoặc với Pacer, vì biết ông ấy đã chịu chạy chậm cùng mình rồi. Ít nhất, về đích, không gây lộn bực bội với Pacer cũng là một điều tôi nên cố gắng!
Dài quá quá rồi! Nhưng với tôi, chả có gì thừa ở trên cả. Tôi thực sự chân ái cảm ơn tất cả, kể cả các thành viên tôi không nhắc đến tên, ở đội Chạy Xong Nhậu! Cảm ơn những ai đã hỏi thăm trước và sau khi tôi hoàn thành về đích!
Hy vọng bài này sẽ giúp cho những ai định chạy marathon sắp tới đây có thêm một tham khảo "amateur" từ một marathoner không chuyên như tôi.