Đây là lần đầu tiên tôi tham dự một giải Marathon, thậm chí là một giải Marathon mang tầm vóc quốc tế. Tôi háo hức đến nỗi, trước khi thi đấu một tuần, quyết định chuyển từ bib 21km sang 42km. Vì buổi sáng hôm đấy, buổi sáng mà sau mấy lần chạy 21km, tôi cảm thấy mất hết động lực vì nó. Tôi nghĩ rằng, đã mất công mua vé máy bay, mất một đêm xa con và luyện tập trước đó nhiều ngày và lại chỉ chạy lại những gì tôi đã chạy thì quả thật là không hào hứng. Tôi muốn tìm cái gì có tính thử thách bản thân mình cao hơn, muốn vượt qua giới hạn bản thân.
Nghĩ đến 42km, nó khiến adrenaline trong cơ thể tôi chảy ào ạt, các mạch máu đem sự hưng phấn khó tả đến từng tế bào. Cái con adrenaline này cộng thêm ả endophin õng ẹo khiến tôi đã quên mất từng cây số khác nhau như thế nào và anh Đà nắng nôi, kiêu căng, khó bảo thế nào.
Trước tuần chạy, tôi có một buổi chạy dài 17km để cho chân quen với áp lực, một buổi 10km gì đấy tôi không nhớ lắm. Trước 2 ngày chạy, tôi nghỉ ngơi hoàn toàn, chế độ dinh dưỡng thì ngày 4 quả chuối, hai cốc dứa ép, một cốc ngũ cốc + sữa, hai quả trứng luộc, một cốc chia-a, vitamin, tảo biển + cơm hai bữa, hoa quả, rau xanh ăn nhiều, nước uống vừa đủ. Đêm trước khi chạy còn được thưởng thức một bữa hải sản rất ngon miệng và bổ sung vi khuẩn lợi ruột nên tiêu hóa không gặp vấn đề gì. Chỉ có điều, đêm trước khi chạy, có thể do lạ nhà, sắp tham gia một cuộc thi nên tôi khó ngủ, cứ chập chờn nghe thấy tiếng rao bán bánh trong đêm miết, 3 giờ sáng đã tỉnh dậy để xỏ giầy chuẩn bị xuống đường. Có lẽ không chỉ mình tôi, các vận động viên khác cũng không có một giấc ngủ trọn vẹn.
Khi tập hợp ở đường đua, cái cảm giác đông người khiến cho tôi ngột ngạt, sự phấn khích vẫn có nhưng nó cứ là lạ, tôi không quen. Khi bước chân qua vạch xuất phát, chân tôi như muốn khuỵu xuống, run rẩy, chân không muốn chạy. Chuyện gì thế? Có điều gì đang xảy ra với tôi? Hay là bởi tôi đã ở quá lâu trong thế giới của mình, giữa chốn đông người, cơ thể tôi không chịu được? Tôi hít thật sâu, cố vượt qua cái cảm giác run rẩy ấy.
Sau 5 phút chạy, tôi thấy mọi thứ bắt đầu bình thường trở lại (ơn trời), đôi chân, tim, mạch máu, não... toàn bộ cơ thể phối hợp rất nhịp nhàng. Tôi chạy một mạch 19km không thấy mệt, cảm giác chân cứ thế cuốn đi mà chẳng tốn chút sức lực nào, tim đập rất chậm, không có thứ gì kêu gào, biểu tình đòi nghỉ ngơi hết, nhưng đến km thứ 20 có một thứ tôi LO LẮNG đã xuất hiện: Tôi buồn đi vệ sinh. Thận của tôi vốn đã quen với việc 2 tiếng phải đi vệ sinh một lần, những lần chạy trước ở nhà thì hình như là nó quên mất điều này nên có lần tôi chạy 30km cũng không thấy buồn vệ sinh.
Chết dở, tôi dáo dác tìm nhà vệ sinh. Dừng lại hỏi một em cổ động viên, em ấy ngạc nhiên đến nỗi lắp bắp không chỉ được chỗ nào. Thế là tôi đành cố chạy nốt km cuối của 21km về đích để tìm nhà vs (42km chạy 2 vòng nên 21km là chạy quay lại vạch xuất phát). Cũng phải vòng vèo mất nửa cây để tìm được, nhưng lúc chạy lại cảm thấy người như mất hơi. Sau đó, tôi có dừng lại vài lần, ăn một quả chuối, cắn một gói gel và uống một ít nước.
Đến km thứ 30 tôi bắt đầu mệt, không phải do chân, không phải do tim, không có cái gì trên cơ thể tôi đau hết, tôi cũng không bị chuột rút. Tôi vừa chạy vừa nghĩ, hóa ra là mình chưa ăn sáng, và bây giờ cơ thể tôi không còn năng lượng. Tôi đói, khát, còn nữa, tôi lại buồn đi vệ sinh. Giờ thì rất khát nhưng mà không dám uống nước, có một chỗ tiếp nước ở cây thứ 32 thì phải, tôi dừng lại và chỉ dám uống hai ngụm nhỏ.
Tôi bắt đầu chạy lên cầu, ôi cái nắng, nắng điên đảo như thiêu đốt cơ thể nhỏ bé của tôi. Lúc đấy tôi ước giá mà tìm được chỗ đi vệ sinh để được uống nước. Lên được nửa cầu, tôi cố tìm một chỗ tiếp nước để cắn nốt gói gel còn lại. Thật thất vọng vì lúc bấy giờ cây cầu xa tít tắp và không có bóng các bạn áo xanh. Chỉ thỉnh thoáng thấy mấy anh công an nhễ nhại mỗ hôi, nửa đứng nửa ngồi trông đường cho vận động viên, nhìn cũng tội. Tôi lướt qua, mọi thứ bắt đầu mờ ảo, không thực, tôi thấy ảo ảnh, nhắc mình chắc do nắng quá. Tôi dừng lại đi bộ. Đi được một lúc, không được rồi, nắng quá, cứ đi thế này thì cũng không ổn, tôi lại chạy, chạy rồi lại đi bộ. Và đến cây thứ 36 tôi ngã...
Nhai lại nỗi thất bại là điều không dễ gì, nhưng là điều cần thiết. Bác sĩ bảo tôi do thiếu oxy lên não, cơ thể bị mất nước nhiều quá, cộng thêm không ăn gì nên huyết áp tụt và ngất là một phản ứng của cơ thể để bảo vệ nó.
Có người hỏi tôi, có còn dám đăng ký 42km nữa không? Cũng có nhiều người chửi tôi, ai bảo ngu, lần đầu cứ cố, không có kinh nghiệm, cho chết... đúng là tôi ngu thiệt, nhưng tôi không từ bỏ. Những góp ý sẽ là rất đáng quý để tôi lại đứng dậy bước tiếp, à không, chạy tiếp, vì ai đó đã nói "Anh chỉ mang đến cho em toàn những đau khổ, có lẽ vì vậy mà em yêu anh, bởi niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ".
Ký ức về lần đầu chạy 42km của một cô gái Hà Nội tại Da Nang International Marathon 2017 quả thật thú vị. Marathon là một cuộc đua không chỉ giữa hàng nghìn vận động viên với nhau, mà còn là cuộc chiến đấu tâm lý và thể lực của bản thân người chạy, giống một cuộc đào thoát nội tâm thì đúng hơn… Sau lần DNF đó, chân chạy 34 tuổi này có thêm động lực tập luyện và đã hoàn thành marathon (42,195km) tại nhiều giải chạy lớn nhỏ như Ecopark Marathon, Ho Chi Minh City Marathon, Vietnam Mountain Marathon, Hanoi International Heritage Marathon… Da Nang International Marathon nằm trong danh sách trở lại của runner dũng cảm này để một ngày nào đó: những cây cầu ở Đà Nẵng không còn “Dài nhất thế giới” nữa… Manulife Da Nang International Marathon 2019 diễn ra vào chủ nhật 11/8/2019 tại Công viên Biển Đông với khẩu hiệu “BECAUSE I LOVE DANANG” (Bởi vì tôi yêu Đà Nẵng). |