Hoa hậu Việt Nam 1994 Nguyễn Thu Thủy tham gia chạy bộ mấy năm nay và đường đua yêu thích của chị là các cuộc thi chạy địa hình, đường mòn… Chị chạy nhiều, chăm và đều đặn. Chị chạy như một cách để rũ bỏ những mệt mỏi trong cuộc sống. Và dần dần, cộng đồng chạy bộ đã quen với hình ảnh một cô hoa hậu chạy bộ, chậm thôi, cứ lầm lũi về đích, có lúc không hoàn thành, nhưng luôn đặt mục tiêu cho bản thân phải tốt hơn ở những cuộc đua sau đó.
Hoa hậu Nguyễn Thu Thủy ra đi ở tuổi 45, nhưng những ký ức đẹp về chạy bộ đã đi cùng chị theo năm tháng, ở nơi đó, chị yên nghỉ giữa tình cảm mà những “đồng run” gửi gắm đến chị.
“Để tôi viết tiếp về cảm xúc khi ở trong một cuộc đua, khi đang chạy ở tốp cuối chợt chạm trán với người dẫn đầu. Như tôi đã nói, đó là một cảm giác rất tệ, nó đánh gục mọi thứ chuẩn bị tinh thần, lên dây cót các kiểu mà tôi đã tụng niệm cứ mỗi km trước đó để cho mình tiếp tục chạy, tiếp tục nỗ lực và không bỏ cuộc.
Cuộc chạm trán đó, khoảnh khắc đó đã đưa tôi trở lại với 25 năm trước, cái đêm tôi đăng quang Hoa hậu Việt Nam 1994. Đêm đấy, sau khi vượt qua 1200 cô gái đến từ khắp Việt Nam, tôi được trao vương miện, tôi đang đi từ sân khấu vào phía sau cánh gà, và chạm mặt Hà Kiều Anh (HHVN 1992) đang đi ra. Ở hành lang hậu trường, chúng tôi đi ngang qua nhau, cả hai cùng trẻ, đẹp và cùng 18 tuổi. Chỉ có duy nhất một điều khác nhau, tôi là đương kim hoa hậu, đang được vây kín bởi phóng viên, nhiếp ảnh và người hâm mộ, còn HKA lặng lẽ đi một mình ra xe cùng với BTC về khách sạn nghỉ. Chỉ chưa đến 10 giây, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hay nói đúng hơn là tôi nhìn vào mắt HKA. Chưa đến 10 giây cái khoảnh khắc đó. Nhưng nó đi theo tôi đến tận bây giờ.
Sau này, một lần tình cờ gặp nhạc sỹ Trịnh Công Sơn, khi đó là thành viên ban giám khải và đi chung xe cùng với HKA về khách sạn, ông kể cho tôi: HKA đêm đó buồn lắm, cô ấy hỏi anh: anh đã bao giờ biết một ai mới 18 tuổi đã trở thành cựu hoa hậu chưa?
Nhưng đối với tôi thì không cần phải chờ đến câu chuyện đó của Trịnh Công Sơn để không luôn luôn tự nhắc mình và làm sống lại khoảnh khắc đó trong tâm trí. Nó giúp tôi vượt qua tất cả những ảo tưởng bản thân và hư danh. Tôi không đảm bảo mình đã không mắc sai lầm ít hơn bất cứ ai, nhưng tôi tin rằng mình là người đầu tiên dám đứng lên bỏ về khi ở giữa một bữa tiệc đang ở cao trào của vui vẻ. Cái khoảnh khắc đó, nó giúp tôi hạ cánh xuống mặt đất sau tất cả những sự lâng lâng vì được tung hô, ca tụng. Nó giúp tôi quyết định giữa làm và không làm, nên và không nên, có và không có. Để tôi được trở thành một tôi như của ngày hôm nay, không hối hận, không nuối tiếc và tin vào tất cả những điều mình đã và đang làm.
Cuộc đời, thật ra cũng chỉ là vài lần nháy chớp của những khoảnh khắc như vậy, trong một hành trình tự thân và cô độc. Càng bớt ảo tưởng chúng ta càng tiến gần đến hạnh phúc, dù cho có phải đau đớn và mệt mỏi cỡ nào, nhỉ?
Nay tôi vừa chạy 30km về…”