GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết

thứ năm 29-11-2018 9:38:00 +07:00 0 bình luận
"Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng. Tôi chỉ thấy mệt tới chết… Chạy bộ nó là một quá trình để tôi có thời gian đối mặt với sự yếu đuối của bản thân mình nhiều hơn. Không phải cố gắng hạ đo ván người khác mà chính là thử thách bản thân mình phải vượt qua mình ngày hôm trước, từng bước từng bước một…"

"Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng. Tôi chỉ thấy mệt tới chết… Chạy bộ nó là một quá trình để tôi có thời gian đối mặt với sự yếu đuối của bản thân mình nhiều hơn. Không phải cố gắng hạ đo ván người khác mà chính là thử thách bản thân mình phải vượt qua mình ngày hôm trước, từng bước từng bước một…"

Webthethao.vn xin giới thiệu bài viết thú vị của Nguyễn Thu Thủy, một blogger du lịch đến từ Hà Nội, người đã lỡ "sa chân xuống hố vôi" chạy bộ.

GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết - Ảnh 1.

Nguyễn Thu Thủy hoàn thành đường chạy 42km tại Longbien Marathon 2018

Nhớ lần đầu tôi thử sức với chạy bộ những ngày tháng 4 năm 2017 với mục đích nâng cao sức bền cho chuyến đi trek EBC vào đợt tháng 5 năm đó. Được cái tôi bắt đầu chạy được 2 ngày thì bị chấn thương. Lúc đó bàn chân trái sưng to tưởng phải hủy chuyến leo núi tới nơi. Chạy bộ lúc đó đối với tôi còn hết sức lạ lẫm và không nghĩ sẽ bắt đầu tập chạy tiếp sau chuyến đi đó.

Tôi bắt đầu dấn thân vào chạy bộ vào những ngày tháng 4 năm sau, sau đúng 1 năm đi trek EBC. Khoảng thời gian đó cũng là chuỗi thời gian tôi mất định hướng, đối mặt với những trải nghiệm mà trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ mình phải đối mặt. Khoảng thời gian tồi tệ nhất tính tới thời điểm này và đã có lúc tôi đã suy nghĩ tới sự buông xuôi. Lúc đó, trong một phút bốc đồng, tôi đã mua một cái đồng hồ chạy bộ và vì giá nó hơi cao nên tôi bắt đầu lên kế hoạch chạy. Một phần cũng vì tôi rảnh, một phần tôi nghĩ mình cần có một cái gì đó để giữ mình không suy nghĩ tiêu cực quá nhiều.

GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết - Ảnh 2.

Nguyễn Thu Thủy lên kế hoạch tập chạy để nâng cao sức bền và tránh suy nghĩ tiêu cực quá nhiều

Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng. Thời gian đầu tập chạy, tôi luôn duy trì từ 3km đến 5km, 7km, 10km… Nhưng tôi chả thấy đẹp như trong sách của Haruki Murakami. Tôi chỉ thấy mệt tới chết. Tim tôi đập nhanh và mỗi lần chạy, cảm giác mệt mỏi cứ xâm chiếm tới tôi. Tôi còn chả biết đoạn đường Hồ Gươm hay Hồ Tây đẹp như thế nào? Tôi chỉ cố gắng thở ra đúng cách và cố gắng đẩy bản thân từng bước một, từng bước một cho tới khi chạy đúng mục tiêu mình đặt ra.

Tôi nghĩ chạy bộ nó là một quá trình để tôi có thời gian đối mặt với sự yếu đuối của bản thân mình nhiều hơn. Nó cho tôi có thời gian cho bản thân, khi MuayThai hay Boxing tôi phải cố gắng tập và đấu đối kháng thì chạy bộ cho tôi cảm giác khác hẳn. Không phải cố gắng hạ đo ván người khác mà chính là thử thách bản thân mình phải vượt qua mình ngày hôm trước, từng bước từng bước một.

Những ngày đầu xỏ chân vào giày, cái tôi thấy là sự mệt mỏi, đau đớn của từng bước chân. Ở những bộ môn đối kháng, tôi có thầy dạy và sẽ là người bắt tôi phải vượt qua sự mệt mỏi của bản thân. Nhưng khi tôi chạy, tôi chỉ có bản thể mình, cái chân thì kêu "Ôi mỏi quá, đầu gối mỏi quá dừng lại ngay đi thôi", tim thì đập nhanh không thở nổi nhưng ý chí phải cố gắng làm sao để nói "Nào Ken, mày chạy tới chỗ cái cây kia đi, rồi xong chạy tiếp tới cái cây số 2, cây số 3" để hoàn thành được mục tiêu mình đề ra. Và khi hoàn thành được quãng đường và pace đó, lúc mồ hôi túa ra như tắm, mệt mỏi nhưng sảng khoái. Chí ít thì tôi cũng đã không bỏ cuộc.

Ở bộ môn chạy bộ, cái tôi học được nữa đó là sự kiên trì và biết dừng đúng lúc. Nó thực sự khó cho một đứa cứng đầu như tôi. Nó còn khó hơn việc đẩy bản thân đến giới hạn của mình. Nhiều người sẽ thấy kỳ lạ vì tại sao việc chạy chậm hàng ngày lại khó khăn như vậy? Nếu thế hãy cầm giày lên và chạy rồi bạn sẽ hiểu phần tôi nói ở đây. Ở chạy bộ, không phải việc bạn chạy nhanh đến bao lâu mà duy trì pace của mình trong một quãng đường dài. Nó cần thời gian và sự kiên trì nhất định mà đó mới chính là cái tôi thiếu. Bạn sẽ hiểu về việc đặt lịch tập của tôi 1 tuần 4 buổi thì sẽ chỉ có một buổi long run, còn lại sẽ là farlek, easy, interval ngày qua ngày. 

Có những lúc bạn chạy được nhiều hơn bạn nghĩ nhưng bài tập hôm đó chỉ cho dừng lại ở bước đó thôi. Bạn bắt buộc phải dừng lại để dành sức cho những buổi tập sau. Bạn phải cẩn thận vì chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi có thể dẫn đến chấn thương và nghỉ tập dài ngày từ 1 tuần tới 1 tháng hoặc có thể hơn. Từng bước từng bước bạn phải vượt qua được chính mình bằng sự nhẫn nại của bản thân.

GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết - Ảnh 4.

Nguyễn Thu Thủy yêu thích du lịch, cà phê và bây giờ là chạy bộ

Tôi hay chạy bộ một mình. Thực ra toàn là một mình. Tôi thích những khoảng thời gian một mình khi chỉ có mình và con đường và những yêu cầu đặt ra. Tuy nhiên nhìn những người chạy bộ trên đường cũng hết sức thú vị. Tôi vẫn còn nhớ đợt chạy ở công viên có một chị mặc áo màu hồng chạy trước tôi. Chị chạy theo cách mà nhìn không nghĩ chị có thể chạy dai sức như thế: hai tay buông thõng vung vẩy vung vẩy… 

Tôi chú ý và đặt mục tiêu chạy pace của chị. Và thế là tôi chạy sau chỉ một vòng công viên khoảng 3km. Tôi-chị chả quen nhau nhưng cứ chạy theo nhau như vậy cho tới khi chị chạy hết một vòng và tôi lại kiếm tìm mục tiêu tiếp theo để chạy cùng. Cảm giác rất hay ho.

LONG BIEN MARATHON 2018

Càng sát đến giải chạy 42km, tôi càng sợ. Nỗi sợ càng ngày càng lớn do sau khi đăng ký 42km, tôi lên kế hoạch tập luyện. Đúng lúc tập luyện hăng say, tôi đi leo núi và đầu gối bị đau. Tôi vẫn còn nhớ cái lúc tôi cố gắng tập luyện, cố gắng chạy trên đường Hội An bữa đó, chạy được 3km và chân tôi bắt đầu kêu đau. Lúc đó tôi đã đi bộ về với cái chân lê lết, tôi đã nghĩ đến việc bỏ cuộc. 

Nhưng sau 1 tháng không tập luyện, tôi về với con đường trước và cố gắng chạy lại. Pace của tôi bất ổn và có dấu hiệu đi xuống. Tôi sợ. Thực sự sợ và đã nghĩ tới việc chuyển xuống Half Marathon (21km)… cơ mà tôi lại quên ngày (hoặc do tôi cố tình quên). Tôi lúc đó đã tặc lưỡi: Thôi đã chạy thì phải chạy cho chót. Full Marathon thì full marathon (FM).

Đến ngày chạy, khi bắt đầu xỏ chân vào giày, ăn rồi đi tới nơi chạy từ sáng sớm, nỗi sợ hãi của tôi đã không còn, thay vào đó là sự phấn khích. Phấn khích vì lần đầu tiên tham gia một giải chạy, phấn khích vì đăng ký full marathon và biết rằng mình sẽ lết tới đích, phấn khích vì không khí của giải và nhìn ai cũng ngầu trừ mình ra, phấn khích vì mình sẽ xem mình có thể thử thách bản thân được như thế nào.

GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết - Ảnh 5.

Longbien Marathon 2018 là mùa thứ ba giải được tổ chức, quy tụ nhiều chân chạy phong trào đình đám

Giờ G điểm, tôi chạy. Đúng như những gì mọi người đã nhắc vì 5km đầu tôi chạy với pace nhanh hơn rất nhiều so với lúc luyện tập. Một phần vì phấn khích, một phần vì bị cuốn theo những người chạy trước, tuy nhiên trong lúc đó tôi nghĩ tôi cần phải giảm tốc vì nếu chạy nhanh bây giờ, tôi còn 35km cần phải vượt qua và chạy nhanh bây giờ không phải sự lựa chọn thông minh. 

Tôi giảm tốc độ và tập trung vào zone thở của bản thân. Thực sự không thấy ổn vì nó đang rơi ở zone 4 và thật sự khó để trở lại về zone 2 và zone 3 thế nên tôi đã mặc kệ cái đồng hồ và chạy. Khi đến km số 15, lúc trên đê, tôi nghĩ đó là khoảnh khắc tuyệt vời nhất của tôi lúc đó, khi tôi bắt đầu chạy tốc an toàn chân không đau, nhạc bốc và mặt trời bắt đầu mọc. Cảm xúc lúc đó tôi thấy bình yên thực sự với đường chạy, với khoảnh khắc đẹp đẽ của Hà Nội mà rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được.

Tôi cứ chạy với nhạc, với không khí sáng sớm mai, với những trạm tiếp nước trên đường rồi tôi nghĩ tôi có thể vượt được full marathon ngon ơ với cái kiểu chạy như thế này. 15km-20km và rồi mọi chuyện bắt đầu trở nên khó khăn khi tôi bước đến những cây 23, 24 tiếp theo.

Sau khi chạy hết HM thì thử thách mới thực sự bắt đầu. Nói thật là tôi chưa bao giờ chạy HM trước kia và chạy FM là một sự liều lĩnh đáng xấu hổ của bản thân hơn là đáng khen. Khi chạy tới 25km, thực sự lúc đó chân bắt đầu lên tiếng và khi lên tới triền đê, vòng một là khoảng thời gian hết sức thư thái của tôi thì tới vòng 2 nó đúng là địa ngục.

Nói đúng là địa ngục không sai khi chân tôi bắt đầu có dấu hiệu co cơ và chuột rút từ đùi tới bắp chân. Tê liệt chắc đúng là từ miêu tả chân tôi lúc đó. Tôi đau tới mức đã phải ngồi sụp xuống duỗi chân vì đau kinh khủng. Tôi biết đã tới 30km và cuộc chiến thực sự là đây khi tôi bị mất sức cho dù có cắn cái đống gel GU ngọt lợ, nhơn nhớt. Chả có nhẽ mình sẽ từ bỏ ở chặng 30km này? Như vầy cũng được coi là khá rồi, hay giờ mình đi về?

GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết - Ảnh 7.

Để hoàn thành cự ly 42km, người chơi không chỉ cần sự động viên của người khác, mà đó là cuộc chiến đấu tâm lý với chính bản thân

Rất nhiều suy nghĩ tiêu cực xâm chiếm đầu tôi lúc đó và dường như tôi đã định bỏ cuộc thì có mấy anh runner chạy qua. Anh nói cố lên, chuẩn bị tới chặng tiếp nước rồi em. Lúc đó chắc đang khát khô cổ nên là mình lại cố gượng lên và chạy tiếp. Pace rơi tầm 9-10. Tới trạm tiếp nước, ăn tí chuối rồi lại lên đường tiếp. Lúc đó tôi đã phải nói chuyện với bản thân… bằng tiếng Anh trên nền nhạc bật to hết cỡ "Ken, never give up. If you give up right now, you will regret till the end of your life…" (Ken không bỏ cuộc. Nếu mày bỏ cuộc lúc này, mày sẽ hối hận hết đời). 

Cũng may mắn làm sao, có một anh người to cao tới bên mình và nói "Thôi, hai anh em vừa chạy vừa đi nhanh về thôi chứ chân đau lắm rồi". Thế là trên triền đê lúc đó, tôi và cái anh runner không quen đó, người chạy trước người chạy sau, lê lết hết dọc triền đê, rồi có người chạy tới nói "Còn 10km', "Còn 5km…".

GÓC THÚ NHẬN: Chạy bộ không đẹp như tôi tưởng... chỉ thấy mệt tới chết - Ảnh 8.

Sau tất cả những vất vả, đau đớn trên đường chạy marathon, cán đích luôn là khoảnh khắc đáng nhớ nhất với mỗi VĐV

Tôi thề là chưa bao giờ cái cảm giác 5km, 2km nó dài tới vậy. Tôi cứ lê lết trên mặt đường bộ dạng khổ sở không để đâu cho hết… cho tới khi còn 300m cuối cùng, rồi 100m và khi nhìn thấy vạch đích. Lúc đó tôi nghĩ như kiểu doping cực mạnh, tôi đã chạy nhanh nhất 100m cuối cùng với sức lực còn lại duy nhất. Khi chạm tới vạch đích, người như muốn quỵ xuống khi cầm lấy cái kỷ niệm chương trên tay. Cái cảm giác "I made it" (Tôi đã làm được) quay lại như lúc nhìn thấy EBC vậy.

Lần sau có chạy tiếp không? Để suy nghĩ đã, cơ mà chắc chỉ dám chơi HM hoặc trail thôi (chạy địa hình). FM thì hẹn một ngày xa xa nhé. Nói thế thôi, còn sau thì... còn lâu mới biết.


HỒ SƠ TÁC GIẢ

Họ tên: Nguyễn Thu Thủy

Tuổi: 26 tuổi

Quê quán: Hà Nội

Sở thích: Đam mê du lịch và cà phê, giờ lấn sân chút qua tập chạy bộ.

Tin cùng chuyên mục
Video
Có thể bạn quan tâm
Xem thêm