Sốc khi những người khuyết tật đấu vật
Trong một sảnh lớn ở Tokyo sầm uất, người ta bắt gặp hình ảnh một người đàn ông liệt hai chân đang húc đầu vào một người khác. Cả hai nằm trên sàn, chân của họ buộc lại với nhau và họ vật lộn cho đến khi tiếng chuông kết thúc trận đấu vang lên.
Trận đấu tiếp theo được giới thiệu ngay sau đó và Shintaro "Sambo" Yano, một người đàn ông 46 tuổi bị bại não chậm rãi bước vào võ đài. Đối thủ của ông là Yukinori "Antithesis" Kitajima. Điều đáng nói là Kitajima không tàn tật và không khó để nhận thấy rằng ông ta mạnh hơn Shintaro.
Vốn là một nhà làm phim tài liệu và quay phim, Cozens đã theo dõi những trận đấu vật như vậy trong hơn 5 năm qua. Lần đầu tiên tham dự một trận đấu vật vào buổi tối, ông cảm thấy không được thoải mái khi chứng kiến những hình ảnh bạo lực của người khuyết tật. Thậm chí, họ đánh đấm nhau đến nỗi chảy máu. "Tôi thực sự sốc và gần như suýt bật cười", Cozens nói. "Rồi sau đó, tôi cảm thấy mình thật tệ khi cười những con người tàn tật. Tôi chỉ không hiểu tại sao họ lại tổ chức những trận đấu vật như vậy, vì giải trí hay vì quyền bình đẳng thực sự”.
Ban đầu, Cozens cho đó là sự lạm dụng, đặc biệt khi ông nhận thấy những người khuyết tật thi đấu với những người bình thường. Ông định phơi bày mọi chuyện nhưng sau khi tiếp xúc với các đô vật và làm phim về họ, quan điểm của ông thay đổi hoàn toàn.
Được đặt theo tên nhóm vật là Doglegs, đoàn làm phim đã được tiếp xúc trực tiếp với cuộc sống của những người khuyết tật, cả trong và ngoài võ đài. Đối với Cozens, đây là cơ hội cho tất cả thấy rõ hiện thực cuộc sống của họ và những gì họ phải đối mặt trên võ đài. "Những con người này bị định kiến nhưng Doglegs sẽ giúp họ tránh được sự đối xử như vậy", Cozens nói.
Sự ra đời của CLB Doglegs
Nhân vật chính của bộ phim là Shintaro - ngôi sao của nhóm vật. Ông bắt đầu thành lập Doglegs cách đây 20 năm sau khi cuộc ẩu đả với một người đàn ông khuyết tật khác về một người phụ nữ khiến ông nhận ra rằng, họ đều thích “đánh nhau”. Cùng với Kitajima, một người bạn thân, Shintaro thành lập Doglegs như là nơi giao lưu của những người khuyết tật, giúp họ tránh xa những định kiến hằng ngày.
Kể từ đó, Doglegs phát triển và giờ có 40 đô vật. Những trận đấu của họ có hàng trăm người theo dõi và đám đông khán giả chủ yếu cũng là người khuyết tật cùng người chăm sóc cho họ. Đây là một cộng đồng thực sự, Cozens nói.
Doglegs gồm những người với những tình trạng bệnh tật khác nhau, từ đa xơ cứng tới tâm thần, và tất cả đều có cơ hội được chứng tỏ bản thân trên võ đài. Trong số này có Yuki Nakajima, một đô vật bị chứng trầm cảm và hiện đang điều trị ung thư. Ông luôn khóc mỗi khi bước ra võ đài nhưng bên ngoài, ông rất gần gũi với các thành viên khác của nhóm. Họ trêu đùa nhau, quan tâm đến nhau và cùng chia sẻ mọi vấn đề.
Điều thú vị là Nakajima đang có công việc chăm sóc một đô vật khác là Ooga "L'Amant" Ohga, người bị bại não. Phần lớn thời gian trong ngày, Ohga phải ở trong căn hộ nhỏ xíu, khi bệnh tật và thói nghiện rượu khiến sức khỏe của ông ngày một xấu hơn.
Về mặt kỹ thuật, các đô vật được chia thành 4 “hạng” khác nhau: Những người nằm thi đấu, những người ngồi thi đấu, những người đứng thi đấu và cuối cùng là hạng mở. Ở hạng mở, quy định linh hoạt hơn vì đôi lúc, nhiều đô vật cũng phớt lờ mọi luật lệ. Chẳng hạn như Ohga, với cân nặng là 39kg, đấu với bà vợ 80kg của ông. Mặc dù bà vợ buộc chân lại với nhau cho công bằng, bà vẫn khỏe hơn ông rất nhiều và có thể bế ông lên hay vứt ông ra sàn.
Khó mà tin rằng Ohga thích thú với những thất bại như thế nhưng sau mỗi trận đấu, ông luôn xem mình là người chiến thắng và tuyên bố: "Đây là nơi duy nhất chúng ta có thể chiến đấu và thắng… Tôi sẽ chiến đấu ở võ đài này chừng nào tôi còn sống".
Đúng là chỉ ở võ đài, Ohga cảm thấy có sự bình đẳng và theo Cozens, điều đó khiến phần lớn các đô vật đều rất nỗ lực, dù họ có đau hay không. "Trên phố, mọi người nhìn chăm chăm vào họ nhưng tất cả sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng, đến tối, họ sẽ có mặt trên võ đài và tham gia vào một trận đấu vật", Cozens nói.
Cần xã hội có một cái nhìn đúng về người khuyết tật
Theo Cozens, mọi người có thể không cảm thấy dễ chịu khi theo dõi bộ phim nhưng điều quan trọng nhất mà Doglegs muốn truyền tải là cuộc sống và những suy nghĩ của người khuyết tật. Chẳng hạn như trong khi cuộc sống trên võ đài có thể rất vui vẻ nhưng bên ngoài võ đài, mối quan hệ giữa hai thành viên Shintaro và Kitajima là rất căng thẳng. Họ đúng là bạn thân và coi nhau như anh em nhưng Kitajima đẩy Shintaro mạnh hơn mọi người, gọi ông là “kẻ thất bại”, tát ông và bắt ông luyện tập cho đến lúc mệt thì thôi.
Trong diễn biến của bộ phim, mối quan hệ của họ được Cozens tập trung xoáy vào. Cuộc chiến kéo dài 20 năm của họ sắp kết thúc bởi Shintaro muốn nhiều hơn. Ông muốn chia tay Doglegs, muốn có được hạnh phúc và tìm thấy tình yêu của mình.
Hiện Doglegs đã được trình chiếu tại Fantastic Fest ở Austin, Mỹ và cảm giác chung của người xem là họ đều bị sốc. Còn Cozens thì muốn tất cả đón nhận Doglegs với một tấm lòng rộng mở hơn, thay vì nghĩ rằng bộ phim tài liệu được làm theo hướng giải trí và thương mại. “Ở Nhật Bản, đã là đàn ông đồng nghĩa anh là một chiến binh. Những người khuyết tật này là chiến binh khi họ bước vào võ đài”, Cozens nói.