“Đây mới là lần đầu tiên tôi có mặt trong một cuộc bình chọn. Vì phải tập trung tối đa cho việc tập luyện thi đấu nên mãi sau giải VĐTG tôi mới biết. Không chỉ tôi mà cả đội và gia đình rất vui, tự hào. Tôi nghĩ đó cũng đã là một phần thưởng cho mình. Trước đó tôi không thể nghĩ có ngày mình lại xuất hiện bên cạnh những tên tuổi hàng đầu của TTVN”, Huyền chia sẻ.
Sự nghiệp của nữ lực sĩ 23 tuổi quê Bắc Giang đã hoàn toàn thay đổi với những bước tiến thần tốc trên đỉnh cao châu lục và thế giới. Chỉ trong đúng 3 tháng, từ một đô cử thuộc diện vô danh, Huyền đã trở thành nữ đô cử hay nhất châu Á và là 1 trong 2 người đứng đầu thế giới hạng 48kg nữ. Kết đọng cho 2 tấm HCV châu Á, 2 HCB cùng 1 HCĐ thế giới của Huyền là một mức tổng cử đã vượt qua cả mức HCĐ Olympic 2012.
Những kỳ tích liên tiếp đã đưa Huyền lên tầm của một ngôi sao, sở hữu khoản tiền thưởng gần 200 triệu đồng mà cô con gái mồ côi con nhà nghèo chưa bao giờ dám mơ.
Thế nhưng bản thân nữ lực sĩ Vàng của TTVN lại không nghĩ nhiều về thành quả và không hề quan tâm đến những danh xưng được ví von như “ngôi sao mới” hay “đô cử hàng đầu thế giới”. Chị lại trở lại ngay với phòng tập để tiếp tục “chiến đấu” ngày 2 buổi với những quả tạ lạnh lùng, có trọng lượng ngày càng tăng.
Giới chuyên môn đánh giá Huyền có thể tranh huy chương Olympic 2016, còn chị chỉ tập trung để làm sao đoạt suất chính thức tới Brazil bằng việc nâng cao thành tích.
Ít ai biết, nữ lực sĩ mạnh mẽ, quyết liệt đến xù xì trên sàn tập, thảm đấu này lại là một cô gái mau nước mắt và dễ xúc động. Người ta có thể thấy Huyền rơi nước mắt khi chiến thắng, song không biết bao lần chị phải giấu và nuốt những giọt nước mắt vì nỗi buồn nhớ người mẹ qua đời đúng lúc con gái được triệu tập lên ĐTQG, và khi trở về quê không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối. Huyền còn nhiều lần phải khóc vì đặc thù quá khắc nghiệt, cùng sự thua thiệt của cái nghiệp “đã trót mang tạ vào thân”.
Để có được một nụ cười chiến thắng trên đỉnh thế giới, Huyền đã trải qua cả chục năm trời cắn răng vừa tập vừa nuốt nước mắt.