Thời thế tạo anh hùng. Cái vận của bóng đá Việt Nam đang thất bát, khi ông Chủ tịch VFF còn chưa hoàn thành được mục tiêu nào đáng kể thì đổ bệnh, trong khi các thành viên cốt cán khác thì hoang mang, lúng túng trước mệnh lệnh vô địch SEA Games. Trong hoàn cảnh ấy, bầu Đức, với những điều kiện đang có trong tay, gần như là cái phao duy nhất mà các nhà quản lý ở VFF có thể bám vào.
Điều đáng ghi nhận là bầu Đức đã xung phong, sẵn sàng cống hiến cả nguồn lực và tâm huyết của mình vì một giấc mơ chung. Dù sự xung phong của ông tạo ra những chấn động và tranh cãi, nhưng nếu không làm quyết liệt ở thời điểm này, e rằng tất cả các phương án “xoay bài” hướng đến SEA Games 2017 đều là quá muộn.
Bây giờ thì bầu Đức đã nắm cả con thuyền và ghế lái. Không hẳn là ông giành lấy, mà thời cuộc đã chọn ông vào vị trí người đứng mũi chịu sào.
Những gì bầu Đức đã làm cho HA.GL, cho BĐVN 15 năm qua khiến người hâm mộ có thể trao gửi niềm tin. Nhưng tin là một chuyện, thành công hay không lại là chuyện khác. Vì bầu Đức không phải là Vua Midas, với bàn tay chạm vào đâu là chỗ đó biến thành Vàng.
Bầu Đức có thất bại không? Đã từng, thậm chí nhiều lần, trong đó có cả những thất bại rất khó để nuốt trôi.
Điển hình là chuyến tập huấn châu Âu hồi giữa năm 2014 mà bầu Đức dày công bố trí cho lứa đầu tiên của Học viện HA.GL Arsenal JMG kết hợp với các cầu thủ xuất sắc khác của U.19 VN. Khi bày “mâm cỗ” đó, bầu Đức chủ định “chào hàng” các đối tác châu Âu để tìm đầu ra cho những cái tên Công Phượng, Tuấn Anh, Xuân Trường, Đông Triều… mà ông hết lòng tin tưởng.
Nhưng rốt cuộc, như tất cả đều đã chứng kiến, loạt sản phẩm ưu tú này của bầu Đức thua thảm ở Anh, Pháp và Bỉ, không lọt vào các “con mắt xanh” của các nhà tuyển trách ở châu Âu, nên “hết giờ chơi, mang đến lại mang về”.
Giờ thì “đám trẻ nhà bầu Đức” lại được biến thành hạt nhân trong chiến dịch săn HCV trong “ao làng” Đông Nam Á, khi ông chủ đã “nắm quyền kiểm soát” lộ trình ít nhất là 2 năm tới.
Bầu Đức có một niềm tin vững chắc rằng, chỉ cần có lực lượng tốt (như hiện tại) và sự đầu tư tốt (trong khả năng của ông) thì bóng đá Việt vô địch SEA Games “dễ như lấy đồ trong túi”.
Lạc quan và tin tưởng là cần thiết, nhưng thực tế không hoàn toàn giống những gì bầu Đức hình dung. Lứa cầu thủ hay nhất từ trước đến nay, như bầu Đức nhìn nhận, thực ra vẫn chỉ về Nhì ở các giải đấu chính thức cùng lứa tuổi trong khu vực. Họ đã không dưới 1 lần là bại tướng của Myanmar, trong khi chưa bao giờ xác định được đâu sẽ là lực lượng mang đến SEA Games 2017 của người Thái.
Đành rằng quân tinh nhuệ của HA.GL được đào tạo bài bản và có những phẩm chất kỹ thuật đáng quý, nhưng ở họ vẫn có cái gì đó mong manh, dễ vỡ. Nó thể hiện qua sự mất cân bằng giữa công và thủ, sự non nớt về kinh nghiệm và bản lĩnh…, những thứ tưởng như không đẹp đẽ trong mắt NHM bằng rê dắt khéo, ban bật nhuyễn nhưng kỳ thực lại quyết định đến kết quả cuối cùng.
Khi bầu Đức đôn lứa trẻ lên V.League, chỉ sau một thời gian ngắn, lối chơi của HA.GL đã bị bắt bài, mà bắt cực kỳ đơn giản chỉ bằng vài nút gia cố trong phòng ngự. Về cuối giải, giới HLV nội còn rỉ tai nhau, không thắng HA.GL thì thắng ai. Đó là sự thật. Và chuyện U.19 Myanmar trở thành “khắc tinh” của lớp học thầy Giôm, đó cũng là sự thật.
Sự thật ấy sẽ được bầu Đức khắc phục bằng cách đưa những “hạt giống đỏ” đi du học ở Hàn, ở Nhật. Dĩ nhiên, có điều kiện du học là điều tốt, nhưng du học để học cái gì và học thế nào cũng là cả một vấn đề.
Qua tuần thử việc của Tuấn Anh ở Yokohama hay vài ngày thăm thú của Công Phượng ở Mito Hollyhock, không ai dám chắc họ sẽ có một vị trí thường xuyên đá chính ở nước ngoài.
HLV Miura gần như không còn cơ hội gia hạn hợp đồng với VFF, khi Phó Chủ tịch Đoàn Nguyên Đức làm thủ lĩnh của cả nền bóng đá. Có thể nói, ưu tiên số 1 của bầu Đức khi nắm cây quyền trượng, chính là phế truất Miura.
Tuy nhiên, gạt bỏ một HLV thì dễ, kiếm một HLV phù hợp để thay thế mới là việc khó. Tiền, với bầu Đức có thể sẽ nhẹ nhàng, khi ông sẵn sàng kêu gọi được đối tác tài trợ khủng. Nhưng uy tín của một nền bóng đá như Việt Nam sẽ là trở ngại nếu muốn mời các HLV ngoại tầm cỡ.
Lúc này, ý tưởng của bầu Đức thành lập Hội đồng HLV QG là khả thi, bởi nhiều chuyên gia lão luyện sẵn lòng chia sẻ nhiệt huyết cùng ông. Nhưng nếu cực chẳng đã buộc phải cậy nhờ 1 HLV nội ngồi vào ghế nóng của Miura, thì thực sự là quá ít người đủ tài năng và… dũng khí.
Quân giỏi, lương nhiều mà không có tướng tài, ai dám chắc sẽ thành hay bại?