Vụ 3 du khách người Anh tử nạn khi mạo hiểm với thác Datanla - Đà Lạt gây xôn xao dư luận trong và ngoài nước. Theo các chuyên gia, những cái chết thương tâm của du khách ngoại có đủ thức tỉnh ngành du lịch kiểm soát tốt hơn các công ty kinh doanh dịch vụ du lịch, hay chỉ là gióng lên hồi chuông về nguy cơ du lịch “chết người” ở Việt Nam?
Thật ra, nhiều khách du lịch cứ nói đùa là đến Việt Nam, đi trên đường phố đã là một sự mạo hiểm. Có khách nước ngoài tìm cách băng qua đường Việt Nam để rồi khẳng định: Đó là giây phút khiến họ dễ vỡ tim nhất. Tất nhiên là với người Việt thì quen rồi, thậm chí vượt đèn đỏ có thể được nâng tầm thành một môn thể thao.
Đi trên đường, còn phải nỗi lo bị giật đồ, nỗi lo né hàng rong, đánh giày… Mới rồi trên facebook lan truyền một câu chuyện tiếu lâm rằng IS không thể đến Việt Nam khủng bố được, bởi chỉ cần nghênh ngang vác bom đi trên đường thì kiểu gì cũng bị… giật.
Du lịch mạo hiểm, còn là câu chuyện lễ hội. Lễ hội cướp phết ở Phú Thọ vừa rồi đúng là một loại hình thể thao. Hàng ngàn người, chứ không phải hơn chục người, tranh cướp trái phết. Một sự hỗn độn kinh khủng và cũng… thể thao kinh khủng. Có người ngất, có người chảy máu nhưng không hề gì, đã chơi là phải chấp nhận. Thật may, món cướp phết này cũng chỉ mỗi năm một lần chứ nếu không thì bệnh viện không đủ chỗ mà cấp cứu, chữa trị.
Nếu tìm hiểu kỹ thì thấy Việt Nam là một dân tộc thể thao. Chẳng hạn, như món đánh khăng từng tồn tại bao nhiêu đời nay, chẳng phải là kết hợp của 2 môn quý tộc: Bóng chày và… golf hay sao?
Người Việt mình thì hay mâu thuẫn, cứ đánh nhau nhiều thì kêu là bạo lực mà cứ im ắng hiền lành quá thì kêu là nhàm chán.
Bóng đá, nó được hâm mộ cũng bởi tính bạo lực tiềm ẩn trong nó. Bạo lực thể hiện sức mạnh, nam tính. Sẽ thật khó coi một trận đấu mà cầu thủ nào cũng lịch sự nhường nhịn nhau quả bóng hay chỉ va một cái, ngã ra là đối thủ xoắn xít, xin lỗi. Không phải ngẫu nhiên người ta nói thể thao là một cuộc đấu. Trong cuộc đấu ấy có thắng thua, có cái giá phải trả, đôi khi là phải trả bằng máu.
Hôm qua, tôi ngồi xem trận đấu HA.GL - SHB.Đà Nẵng ở Pleiku. Một trận đấu có đầy đủ những yếu tố trở thành một trận đấu hay. Từ khán giả, những pha bóng, kết cục bất ngờ ở những phút bù giờ. Ấn tượng đọng lại, lớn hơn là cú kungfu của cầu thủ Horace James khiến Văn Pho bị hạ đo ván rồi lên xe cấp cứu vào viện ngay lập tức. Nói một cách công bằng là ở pha bóng đấy, cả James và Pho đều tung cước vào nhau, kết quả là Pho dính đòn.
Sẽ có người nói, đó là pha bóng bạo lực và cần phải có sự trừng trị. Cá nhân tôi không ủng hộ bạo lực nhưng thể thao, nếu mất đi sự mạo hiểm cũng như những cuộc đấu chứng minh khả năng và sức mạnh, nhàm chán biết bao.