Gần như tất cả các cầu thủ HA.GL còn… khoẻ mạnh đều đã được HLV Miura tung vào sân ở trận U.23 VN tái đấu JFL Selection. Tuy vậy, họ phải gò mình chơi theo kiểu “trên Tuyển”, và rất nhạt nhoà trong một buổi đấu tập kém chất lượng nữa của ông thầy.
Xuân Trường và Văn Toàn đá chính gần hết trận. Công Phượng vào sân khi hiệp 1 còn chưa kết thúc và chơi đến hết giờ. Đông Triều có mặt trong đội hình xuất phát, bị thay ra ở hiệp 2 nhưng cuối trận lại được tung vào. Ngay cả một cầu thủ có “hơi hướng” HA.GL như Bùi Tiến Dũng cũng được luân phiên sử dụng 2 lần…
Nghĩa là ông Miura đã có ý thức dành thời gian đáng kể cho quân bầu Đức. Nhưng chỉ có thời gian và vào sân để đứng vị trí, chạy không bóng hoặc lao vào tranh cướp trong vô vọng thì không đủ để cái “chất” HA.GL có thể thể hiện, phát huy và phục vụ cho U.23 VN.
Ngoại trừ Văn Toàn có pha bứt xuống đối mặt thủ môn nhưng hỏng ăn ngay đầu trận và sau đó cũng chìm luôn, dấu ấn của các cầu thủ phố Núi khác đều rất nhạt nhoà. Nguyên nhân lớn nhất, như HLV Phan Thanh Hùng chỉ ra, vẫn là một điều xưa cũ: Chiến thuật của ông Miura.
Xuân Trường, ở lần chạm bóng ngay sau tiếng còi khai cuộc đã phất một đường bóng dài có điểm rơi thẳng vào vòng cấm đối phương. Dĩ nhiên, không đồng đội nào của anh nhận được. Ở HA.GL, Xuân Trường không chuyền những đường vô nghĩa như thế bao giờ.
Vẫn là Xuân Trường, trong một tình huống ở hiệp 2, anh cắt được bóng của tiền vệ đối phương gần biên dọc, làm động tác nhứ và phối hợp với đồng đội ở gần rồi mất bóng.
Người ta thấy ông Miura nhíu mày bực bội và tiền vệ HA.GL bị thay ra không lâu sau đó.
Xuân Trường “mất điểm” vì anh đã… quên bài. Nếu muốn “ghi điểm”, anh phải tạt ngay từ nhịp đầu tiên, như cách mà các cầu thủ khác luôn luôn thực hiện trong suốt trận, dù thực tế 100% các đường tạt ấy không trúng đích hoặc bị hàng thủ cao to của JFL hoá giải dễ dàng và chuyển hoá thành các đợt phản công khiến U.23 “bở hơi tai” chống đỡ.
Nếu Xuân Trường phải đá trái phong cách thì Đông Triều lại được ưu tiên sử dụng ở vị trí tiền vệ trụ bên cạnh Xuân Trường. Và thật không may, người ta chỉ nhìn thấy ở đó sự thiếu vắng Tuấn Anh.
Đông Triều đáp ứng đủ yêu cầu của Miura là tranh chấp quyết liệt nhưng khi cần đưa bóng lên trên, những đường chuyền ở “tư thế đứng tấn” của anh là vô hại cho đối thủ.
Công Phượng-Văn Toàn hơn nửa giờ đồng hồ đá cặp tiền đạo không có nổi một lần ra chân để sút. Họ đứng như những “chú chim chích” bên cạnh hậu vệ JFL nhưng luôn phải nhận những đường bóng khó ở những tư thế khó, bởi toàn đội tuân thủ triệt để tư duy nhồi bóng dài, bổng.
Dù chỉ là một trận đấu tập nhưng cách triển khai lối chơi của ông Miura khiến các học trò như húc đầu vào đá.
Điều thú vị là chính những đồng hương Nhật Bản bên kia chiến tuyến lại rất ít khi “không chiến”. Họ kiên nhẫn và tỉ mỉ tìm cách lấn từng mét đất để phối hợp vào sát cầu môn của Minh Hoàng và được trả công xứng đáng với bàn thắng ghi từ rìa vòng cấm.
U.23 VN thêm một lần thua “quân xanh” JFL, tỷ số có thể “nhẹ” hơn nhưng lối chơi vẫn là một cái gì đó nặng như đeo đá, vô hồn và nhạt nhẽo. Những lý do như điểm rơi, tập nặng hay thử nghiệm dù đúng hay sai, lúc này cũng không thể giúp người xem nuốt trôi.
Khi U.23 VN nhận bàn thua, dù trận đấu còn hơn 10 phút nữa, khán giả đã lục tục bỏ về. Họ là những người hiếm hoi còn đủ kiên nhẫn đến sân, với mong muốn được thấy HLV Miura làm một điều gì đó tích cực hơn, được xem Công Phượng, Xuân Trường, Văn Toàn… khởi sắc hơn.
HLV Miura đã đáp ứng yêu cầu của bầu Đức khi coi các cầu thủ HA.GL là một phần quan trọng của U.23 VN. Tuy nhiên, cái phần quan trọng ấy vẫn đang phải đi theo tay lái của ông thầy người Nhật Bản và luôn khổ sở, bế tắc vì không thể phát huy hết khả năng.
Điều đó khiến các cầu thủ khác như Đức Huy, Hữu Dũng, Lâm Ti Phông, Tuấn Tài… dù đã rất nỗ lực vẫn hoang mang và mất phương hướng.
Quân bầu Đức, ý Miura. Vẫn bài ca muôn thuở…