Giáng sinh và năm mới đang đến gần. Nếu cho HLV Park Hang Seo một món quà hoặc một điều ước, liệu nhân vật đang nắm trọng trách lớn nhất về mặt chuyên môn của bóng đá Việt Nam sẽ nghĩ đến điều gì ngoài chiếc vé dự Olympic 2020 hay… trúng số độc đắc của Vietlott?
Tính đến thời điểm hiện tại, ông Park đã ở Việt Nam hơn 2 tháng. Đó là quãng thời gian rất ngắn trong một đời người nhưng cũng đủ dài để công dân 58 tuổi đến từ Hàn Quốc có được những hình dung cơ bản về đất nước cũng… ăn thịt chó như ở quê hương của ông.
Thôi, chuyện ăn uống phàm phu tục tử không nên bàn ở đây. Trong không khí ngào ngạt mùi Noel, Tết dương lịch và vô tình lại sắp tới sinh nhật của ông Park (4/1), chúng ta nên nói tới những điều thanh cao, tử tế. Ví dụ làm thế nào để cùng ông Park giúp bóng đá Việt Nam khởi sắc trở lại.
Trước khi ông Park đến thay Hữu Thắng, bóng đá Việt Nam đã đặt ra rất nhiều những mục tiêu to tát. Chúng ta từng hô hào lấy bóng đá nuôi bóng đá, để rồi chục năm trôi qua mà công cuộc chuyên nghiệp hóa vẫn như chương trình “Thách thức danh hài”. Chúng ta từng hứa hẹn triệt tiêu cả vấn nạn bạo lực lẫn tiêu cực trên sân cỏ, để rồi các khán đài cứ ngày một thưa thớt dần vì niềm tin của NHM có lẽ đã giảm sát đáy.
Năm 2014, khi đội U19 Việt Nam với nòng cốt là các cầu thủ trưởng thành từ lò đào tạo HAGL Arsenal JMG như Công Phượng, Xuân Trường và Tuấn Anh tạo nên cơn sốt trong dư luận, Chủ tịch VFF Lê Hùng Dũng thậm chí tuyên bố trước báo giới rằng chúng ta sẽ góp mặt ở… World Cup 2018. Giả sử giấc mơ của ông Dũng biến thành hiện thực, giờ này ông Park hẳn đang hớn hở xếp hàng trước cửa Đại sứ quán để bắt đầu quá trình xin visa sang Nga mùa hè tới.
Nhưng thay vì nước Nga với những cánh rừng bạch dương bát ngát, ông Park đang mắc kẹt ở Thái Lan cho trận tranh giải Ba của một giải giao hữu nhạt nhẽo. Sau thất bại dưới tay U23 Uzbekistan, U23 Việt Nam sẽ phải gặp đối thủ quen thuộc Thái Lan ở một trận đấu mà thắng thì chẳng vinh quang gì, thua thì dân tình sẽ lại ào ào xông vào “ném gạch”.
Làm bóng đá ở Việt Nam khó lắm, dần dần ông Park sẽ nhận thức rõ hơn những gì mà Hữu Thắng, Miura hay Calisto từng trải qua. Nhưng nói đi cũng cần nói lại, ông Park chắc chắn đã nhìn thấy một món quà giá trị mà nhân vật phải đứng ở vị trí thường bị lôi ra làm vật tế thần sau mỗi thất bại như ông luôn có thể được nhận. Đó là tình cảm trong sáng, vô điều kiện của NHM sở tại.
Vì những đóng góp to lớn cho bóng đá Việt Nam, HLV Alfred Riedl thậm chí đã được một CĐV hiến dâng một quả thận.
U23 hay ĐT Việt Nam không cần phải giành vé dự World Cup hoặc Olympic, cũng chẳng cần thắng Thái hoặc đoạt tấm HCV SEA Games. Chỉ cần đội bóng của ông Park thi đấu quyết tâm, trung thực và đẹp mắt chút xíu, đó chính là món quà tuyệt vời dành cho NHM vào mỗi Giáng sinh. Về phần mình, ông Park sẽ hóa thành ông già Noel yêu quý của hàng triệu người.
Nhưng trộm nghĩ, ông Park chẳng muốn làm ông già Noel làm gì. Điều ước duy nhất của ông Park nhân dịp Giáng sinh 2017 đang tới gần, đó có thể là “giờ này sang năm vẫn còn được ở đây đón Noel thay vì bị cắt hợp đồng trước thời hạn”.