Nghe có vẻ giống cái tên bộ phim gì đó đang gây xôn xao “Hậu duệ mặt trời” nói về mấy anh lính xinh trai Hàn Quốc.
Nghe cái tên phim đã thấy ảo, gì mà “hậu duệ” với “mặt trời”. Ở Việt Nam chẳng cần hình ảnh to tát thế, cứ COCC là biết ngay hậu duệ “xịn” - con ông cháu cha. Người Việt gần đây có mấy cái định nghĩa hay hay: “Muốn thành công thì phải có mấy cái “ệ”. Đầu tiên là hậu duệ, sau đó là quan hệ, tiếp tới là tiền tệ sau đó mới là trí tuệ. Ệ ệ nhiều quá, cứ như là người trót uống nhiều rượu tính chuyện “gọi Huệ” mấy lần.
Hậu duệ đã ghê, lại còn hậu duệ… mặt trời. Vấn đề là khi có đơn vị đòi mang phim này về chiếu cho thành phần đam mê phim Hàn xem, có người bới lại lịch sử để minh chứng đội quân Nam Hàn ở Miền nam Việt Nam năm nào.
Thật ra phim là phim, lịch sử là lịch sử, bởi nếu vậy thì mấy phim chiến đấu của lính Mỹ ngoài rạp chắc cấm hết.
Cái đau là vấn đề hình tượng và thần tượng. Điện ảnh Việt đang bế tắc để tạo ra những hình tượng tốt. Ngay đến Trần Lập, khi mất đi thì anh mới được đẩy lên như một thần tượng của lớp trẻ. Vì sao cứ phải Hậu duệ… xứ Hàn? Phim ta đâu, bộ đội ta đâu… mà không làm phim.
Nó giống câu chuyện bóng đá, chúng ta không biết cách và không tạo một thế hệ thần thượng. Văn Quyến thì nhanh chóng phí phạm tài năng, Công Vinh thì dù chuyên nghiệp nhưng vẫn bị đặt dấu hỏi khi anh quá khôn khéo. Công Phượng ư? Rất khó vì nghi án tuổi tác và chuyện không đâu với một hotgirl khiến cầu thủ này chông chênh.
Khác hẳn với bóng đá Thái, Kiatisak là một thần tượng chính hiệu - một “Hậu duệ” tuyệt vời của người Thái dù anh còn trẻ. Trên cả hai cương vị là cầu thủ và HLV, “Sắc” đều làm rất tốt.
Bây giờ bóng đá Việt Nam có Hữu Thắng, dường như tất cả kỳ vọng đặt vào Hữu Thắng, anh là “soái ca”, thậm chí hơn thế. Tới mức chỉ một hành động của Thắng cũng được nâng lên ở mức độ tuyệt vời.
Hôm qua, tôi có nói về chuyện ứng xử của Quế Ngọc Hải ở một vài pha bóng trong trận gặp Đài Loan (Trung Quốc). Quyết liệt vừa đủ và quan trọng là góc nhìn về pha bóng này như thế nào. Hữu Thắng không có bình luận gì vì khi là cầu thủ, anh cũng không ít lần phải chơi như thế và anh cần những học trò của mình như thế.
Hữu Thắng chắc không có thời gian xem phim. Nhưng có lẽ chính anh cũng đang xây dựng một lớp cầu thủ mà ở đó, có những hậu vệ… mặt trời.