Chuyển giao đủ rồi
Tính tới lúc này, dẫn đầu bảng D hóa ra là Ba Lan, thay vì Đức vừa lên ngôi VĐTG tại Brazil 2014. Người Đức càng có lý do để cảm thấy uất ức, vì đội bóng bất bại ở bảng này lại cũng là “Đại bàng trắng”, thay vì đoàn quân của Joachim Loew. Không chỉ vậy, đội ghi bàn nhiều nhất cũng là Ba Lan và lọt lưới ít nhất cũng là các học trò của Adam Nawalka. Dĩ nhiên, HLV Loew có quyền bào chữa: Vòng loại EURO 2016 đến quá sớm, khi ĐTQG đang phải tiến hành “thay máu” sau các cuộc ra đi của Philipp Lahm, Miroslav Klose và Per Mertesacker.
Do đó, Đức mới gục ngã trước Ba Lan trên đất khách và chia điểm với Ireland ngay trên sân nhà. Nhưng giờ đây, Loew đã không còn cách nào biện hộ, sau 13 tháng thử nghiệm từ chiến thuật tới nhân sự. Bằng chứng là giờ đây, tuyến giữa và dàn công có thể khẳng định đang quy tụ những tài năng sáng chói nhất của Đức như Bastian Schweinsteiger, Toni Kroos, Ilkay Guendogan, Andre Schuerrle, Mesut Oezil và Thomas Mueller, chưa kể Marco Reus chỉ vừa rút lui khỏi trận đấu với Ba Lan do chấn thương ở ngón chân.
Ở hàng thủ, biên phải của Lahm vẫn chưa có sự bù đắp tương xứng, nhưng chí ít, Loew hiện có những ứng viên đáng cân nhắc như Shkodran Mustafi, Sebastian Rudy và Jonas Hector – cũng có thể đá biên trái, hoặc mới nhất là Emre Can vừa được triệu tập. Cho dù bị xem như tiền vệ trung tâm bẩm sinh, song Can thường sắm vai trung vệ bên cánh phải của Liverpool, nên có thể đảm đương được trọng trách thay Lahm. Hai chọn lựa ở giữa hàng thủ dự kiến vẫn là Jerome Boateng và Mats Hummels.
Đội ngũ này có thể chưa xứng tầm với dàn thủ chinh phục World Cup ở hè năm trước, song đã được thử nghiệm với độ thành công nhất định khi giữ sạch lưới nhà cả 3 trận chính thức vừa qua.
Thời gian không đợi
Thế nhưng, ngay cả khi phải “gặt lúa non”, HLV Loew xem ra vẫn bắt buộc làm, vì Đức thật sự không còn nhiều thời gian để đủng đỉnh trên đường đua tới Pháp 2016. Bởi lẽ, chỉ cần không thắng Ba Lan, họ có nguy cơ mất ngôi nhì bảng về tay Scotland (gặp Georgia) và để Ireland thu hẹp khoảng cách chưa bằng 1 chiến thắng do đối thủ này chỉ phải gặp Gibraltar. Đến lúc đó, không quá ghê gớm nếu dự báo Đức có thể vắng mặt ở ngày hội của bóng đá châu Âu do họ còn phải làm khách tại Ireland (đối thủ từng chia điểm ở Đức), cũng như còn trận đấu tại Scotland (đối thủ chỉ thua sít sao 1-2 ở Dortmund ngày ra quân). Chỉ cần Ireland và Scotland đều thắng Đức trên sân nhà, quyền chủ động không còn trong tay thầy trò Loew.
Vì vậy, Đức buộc phải thắng Ba Lan, ngay cả khi nhiệm vụ không đơn giản. Bởi sau thời gian dài sa sút, “Đại bàng trắng” đang lấy lại hình hài như thời vang bóng ở thập niên 1970 và 1980. Điều trớ trêu là chính Đức đã giúp người láng giềng hồi sinh ngoạn mục với các trụ cột chinh chiến ở Bundesliga như Kuba Blaszczykowski, Lukasz Piszczek và Robert Lewandowski… Đội ngũ này tạo ra một đội bóng chơi phòng thủ rất hiệu quả và phản công nhanh rất đáng gờm. Tại Frankfurt, Ba Lan chắc chắn phòng thủ càng kín kẽ hơn, khi HLV Nawalka dự kiến sẽ điều chỉnh sơ đồ 4-4-2 thành 4-5-1 nhằm hạn chế ý tưởng tấn công của Đức bằng số đông ở giữa sân.
Lúc đó, sức ép lên Đức sẽ cực lớn, dù HLV Loew nhiều khả năng sẽ không thay đổi hệ thống 4-2-3-1 ở trận đấu buộc phải thắng. Bởi lẽ, họ không chỉ phải tìm cách phong tỏa Lewandowski và ngăn ngừa Ba Lan phản công bằng cách bịt kín mọi khoảng trống, mà còn cần ghi bàn thật sớm để giải tỏa tâm lý. Đây là việc nói dễ hơn làm, đặc biệt khi lối chơi phản công của Ba Lan xây dựng trên nền tảng là hàng thủ vững chắc, mà cặp trung vệ Glik – Szukala tuy không quá nhanh, song tranh bóng bổng tốt, phá bóng dứt khoát và bọc lót cho nhau khá ổn. Ngoài ra, tỷ số 0-0 càng kéo dài, Ba Lan ắt hẳn càng thêm tự tin do kết quả hòa có lợi cho họ hơn. Dù vậy, với bản lĩnh nhà vô địch World Cup 2014 cùng chất lượng trong tay Loew, có cơ sở để cho rằng đây là lúc Đức tăng tốc tới Pháp như họ vẫn thường biết cách gượng dậy ở những thời khắc khó khăn.
MINH CHÂU
Gặp Ba Lan sẽ là trận thứ 123 của Joachim Loew với tư cách HLV ĐT Đức. Được bổ nhiệm hồi tháng 8/2006, ông đã thắng 82 trận, hòa 22 và thua 18. Trong giai đoạn này, ông triệu tập đúng 100 tuyển thủ, và 75 trong số đó thuộc diện tân binh. Mới nhất là Patrick Herrmann ở trận thua Mỹ 1-2 tại Cologne. Emre Can đang có cơ hội trở thành tân binh thứ 76.
Trận đấu với Ba Lan sắp tới sẽ là trận quốc tế thứ 903 của Đức, kể từ lần ra quân vào ngày 5/4/1908. Từ đó tới nay, họ thắng 524 trận, hòa 183 trận và thua 195 lần với sự đóng góp của 916 tuyển thủ, ghi 2.029 bàn và lọt lưới 1.071 bàn.