Chelsea đã có tới 4 lần trả giá cho Moises Caicedo từ tháng 5 đến tháng 7 với đề nghị mới nhất là 80 triệu bảng nhưng đều bị Brighton từ chối. Bây giờ Liverpool quyết định trả tới 111 triệu bảng cho tiền vệ sinh năm 2001, người mà vài năm trước còn phải được hỗ trợ mua giày bóng đá, đi lại và ăn uống.
Sinh ra ở Santo Domingo, Ecuador, là con út trong gia đình có 10 anh chị em, Caicedo chơi bóng trên những sân cỏ đầy bụi rậm ở quê hương, nơi khung thành được đánh dấu bằng những đống đá.
Khi còn nhỏ, Caicedo may mắn gặp được huấn luyện viên bóng đá địa phương Ivan Guerra, người giúp đỡ anh và gia đình mình bằng cách trả tiền mua giày bóng đá, đi lại và ăn uống.
Guerra nói rằng khi ông làm việc cho một trường bóng đá ở tỉnh Pichincha và thực hiện nhiệm vụ ở Alluriquin, Caicedo là một trong những học sinh giỏi nhất của mình.
“Tôi thấy cậu ấy thi đấu trên đường phố, những sân bóng gồ ghề xen lẫn bụi rậm và tôi nói với cậu ấy rằng tôi muốn đưa về đội của mình. 15 năm tình bạn đã trôi qua kể từ đó và thật tự hào khi biết rằng cậu ấy đã tốt nghiệp từ những ngôi trường mà tôi hướng dẫn”, Guerra cho biết khi ông giống như một người cha đỡ đầu.
Nhiều bạn bè của Guerra đã gọi điện cho ông từ nhiều nơi trên đất nước sau khi biết rằng Caicedo có thể là cầu thủ đắt giá nhất lịch sử Ecuador. Guerra đáp lại bằng một nụ cười và nói rằng “cậu ấy xứng đáng với điều đó, vì cậu ấy là một con người phi thường”.
Chính Caicedo khi nhắc đến người thầy này luôn thể hiện sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn: “Người phát hiện ra tôi là một giáo viên sống cùng xóm. Ông là người duy nhất tin tưởng tôi, ông ấy luôn đưa tôi đi chơi mọi nơi, là người luôn trả tiền vé (xe buýt) cho tôi. Tên ông ấy là Iván Guerra Garcia.
Người duy nhất phát hiện ra tôi là Ivan và ông ấy đã giúp đỡ tôi về mọi mặt: khi tôi không có giày, khi tôi không có tiền mua vé hay tiền ăn. Ông ấy là người duy nhất đã giúp tôi trong tất cả mọi lúc và ở đó vì tôi. Ông ấy là người đã đưa tôi đến Espoli (đội bóng đầu tiên)”.
Caicedo cũng nhớ về thời thơ ấu: “Tôi luôn ra ngoài chơi với bạn bè vì thứ duy nhất tôi thích là trái bóng và cũng có những lúc cay đắng vì đôi khi không có tiền mua giày để chơi nên tôi phải chơi bằng giày thể thao cũ, hoặc đôi khi không có giày. Đó là một phần tuổi thơ tôi lớn lên”.
Đối với Caicedo, giấc mơ đơn giản nhất của anh đã thực hiện được: “Mua cho bố mẹ tôi một ngôi nhà, tôi đã làm được rồi, cảm ơn Chúa. Tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là theo đuổi sự nghiệp, có tiền, mua nhà cho bố mẹ, cho họ yên ổn, có ruộng vườn. Đó là điều tôi muốn nhất ngoài mọi thứ tôi đã đạt được”.