Bóng đá sau hơn 2 thập kỷ đã thay đổi rất nhiều, và “Ở thời điểm đó, Kluivert và (Edgar) Davids không có iPhone” là ví dụ được Van Gaal đưa ra để nhấn mạnh sự khác biệt. “Giờ chúng ta lúc nào cũng khư khư iPhone trong tay. Do vậy đây là giai đoạn khác. Bóng đá hiện đại khắc nghiệt hơn, khó chơi hơn 10 năm trước vì nhịp độ trận đấu cao hơn”.
Van Gaal nhận thức rất rõ bóng đá hiện đại không còn như thời hoàng kim của ông tại Ajax trong thập kỷ 1990. Tuy nhiên bản thân vị HLV này dường như không muốn thay đổi triết lý chơi bóng cho bắt kịp thời đại. Từ Ajax, Barca, Bayern, ĐT Hà Lan và giờ tại Man Utd, Van Gaal luôn làm việc với những nguyên tắc bất di bất dịch được mình lập ra.
“Những đứa con của tôi bây giờ cảm thấy khó khăn hơn để đưa ra lựa chọn đúng đắn. Chúng đang sống trong kỷ nguyên máy tính, và chỉ cần nhấp chuột là cả thế giới hiện ra trước mặt”. Van Gaal tỏ ra lo lắng cho con mình, và ông có lẽ cũng lo ngại các “đứa con” tại Carrington cũng dễ lạc lối nếu ông buông lỏng.
Vẫn là phong cách quản lý độc tài được Van Gaal thực hiện, từ giờ ăn không sai số tới từng phút, các nhân viên không được ăn chung với cầu thủ, cho đến sự rập khuôn một cách máy móc trong cách bài tập và triết lý chơi bóng cũng gần như không có sự thay đổi cho phù hợp xu thế.
Triết lý quản và huấn luyện quân của Van Gaal được nhìn như một hình mẫu, một phong cách “thiên tài”, nhưng đó là của giai đoạn cuối thế kỷ trước, của cái thời các cầu thủ sử dụng chiếc điện thoại to như cục gạch chỉ có chức năng gọi-nghe, và dễ dàng chấp nhận sinh hoạt như một trại lính cho ý nghĩ đơn giản là kiếm tìm thành công.
Van Gaal chắc chắn không phải người không có khả năng thích nghi, nói chính xác thì ông là mẫu HLV bảo thủ. Quan điểm cứng nhắc của vị HLV này đang biến Man Utd thành đội bóng nhàm chán, và đáng lo hơn cả, nó không mang lại cảm giác an tâm về một sự ổn định của đội bóng trong tương lai.
Q.Nguyên