Hơn 12 năm kể từ khi Arsenal giành danh hiệu vô địch Premier League cuối cùng của mình, hãy xem Arsene Wenger đã làm thế nào để dẫn tới cơn khô hạn như vậy.
Chỉ sau trận đá chính thứ hai của Granit Xhaka cho Arsenal, Arsene Wenger đã so sánh anh với Emmanuel Petit. Xhaka tiêu biểu cho mẫu cầu thủ giàu thể chất ở hàng tiền vệ và một cái chân trái giàu uy lực. Đó là những gì làm “Giáo sư” gợi nhớ đến cậu học trò cũ tóc đuôi ngựa yêu thích của mình.
Nhiều người hâm mộ Arsenal nhận ra rằng, loại cầu thủ như vậy đã mất tích ở đội bóng suốt thời gian dài. Trong những năm tháng Wenger đưa Arsenal lên đến đỉnh cao của bóng đá Anh, ông đã ghép nối thành công giữa Petit và Patrick Vieira. Họ đem về danh hiệu đầu tiên vào năm 1998. Hai chức vô địch khác đến sau khi Gilberto Silva thay thế cho Petit.
Đây là một Arsenal với hàng tiền vệ “hiếu chiến” bậc nhất Premier League mà họ đã nhận số lượng thẻ đỏ nhiều hơn bất kỳ đội bóng nào ở giải đấu cao nhất xứ sương mù trong giai đoạn 1996-2004 (Arsenal 35 thẻ đỏ, Chelsea 22, Liverpool 22, Man Utd 18).
Không giống như khi Petit ra đi, cuộc chia tay của Vieira đã tác động rất mạnh đến phong cách chơi ở Arsenal, đơn giản bởi không có ai thay thế được cho ngôi sao người Pháp. Trên thực tế, “Pháo thủ” chỉ đưa về một tiền vệ duy nhất trong mùa Hè 2005 là Alexander Hleb. Thay vào đó, hai gương mặt trẻ Cesc Fabregas và Mathieu Flamini - vốn là mẫu tiền vệ rất khác so với Petit, Vieira - được tự do phát triển. Arsenal thực sự thay đổi.
Chắc chắn, Wenger khi ấy lập luận rằng, việc chuyển sân vận động và kinh phí cần thiết để xây sân mới đã hạn chế sự lựa chọn của mình. Nhưng nó cũng không thể bỏ qua bối cảnh mà “Giáo sự” định hình lại hàng tiền vệ Arsenal. Sự xuất hiện của Xavi Hernandez và Andres Iniesta tại Barcelona, những cầu thủ kiến thiết nhỏ bé có thể vượt qua đối thủ mà không nhất thiết cần phải giành chiến thắng trong trận chiến thể chất, đã tạo ra một thay đổi lớn lao.
Wenger chấp nhận thay đổi này. Khi Arsenal và Barcelona gặp nhau ở chung kết Champions League năm 2006, nó có thể được xác nhận rằng hai đội bóng cùng đi trên một con đường. Phong cách mới của Wenger khác hoàn toàn so với sức mạnh cơ bắp của Chelsea thời Jose Mourinho.
Nhận xét về vấn đề này, cựu danh thủ Gary Neville nói với Sky Sports hồi năm ngoái rằng, Wenger đã mắc sai lầm bằng cách kết hợp giữa Flamini cùng Fabregas khi cả hai không đủ mạnh mẽ. Sau đó ông còn đưa về Mikel Arteta và Santi Cazorla. Vì vậy, trong 10 năm, không chỉ là Fabregas mà Arsenal đã bộc lộ một chuỗi các lỗi lầm về cách lựa chọn nhân sự của Wenger.
Arsenal đã tiến hóa từ một đội bóng của những chuyên gia “tắc bóng” thành đội quân thiên về chuyền bóng, điều có thể thấy qua các thống kê. Họ dẫn đầu về số pha đoạt bóng ở mùa giải 2006/07 nhưng số lượng này đã giảm ở 8 mùa liên tiếp. Đó là một sự thay đổi đáng kinh ngạc trong cách tiếp cận.
Trong cùng 8 mùa đó, với sự thống nhất kỳ lạ, số lượng đường chuyền của Arsenal cũng tăng theo từng năm. Các cầu thủ đã thích ứng với ý tưởng chơi mới từ Wenger giống như Barcelona, hay nói cách khác là đi theo ánh sáng của đội bóng xứ Catalan.
Sẽ là công bằng nếu chỉ ra rằng, xu hướng này phù hợp với sự thay đổi lớn ở các trận đấu của bóng đá Anh. Nhưng người hâm mộ cũng tự hỏi là liệu Arsenal đã thực hiện điều đó hiệu quả theo mức nào? Chẳng hạn, số lượng đường chuyền và tắc bóng của họ đều ít hơn 3 nhà vô địch gần nhất tại Premier League.
Những thống kê cho thấy mùa giải 2014/15 đã chứng kiến việc chấm dứt số lượng ngày càng giảm về số pha tắc bóng của Arsenal. Nó cũng kết thúc chuỗi gia tăng về số đường chuyển. Sự xuất hiện của một số bản hợp đồng trong mùa Hè này tiếp tục khẳng định quá trình thay đổi ấy.
Sau khi nhắm mục tiêu Jamie Vardy, Wenger cuối cùng đã lựa chọn mang về Lucas Perez - loại tiền đạo mà Arsenal đã không có trong nhiều năm. Xhaka nằm trong số 10 tiền vệ hàng đầu tại Bundesliga cho cả tắc bóng và đánh chặn ở mùa giải trước, cũng như nhận 6 thẻ đỏ trong 2 năm. Tất cả đánh dấu sự cần thiết phải thay đổi, đồng thời thừa nhận rằng Wenger đã sai thế nào trong cuộc cách mạng hơn 10 năm qua.