Tuyển Việt Nam được đi tiếp tại Asian Cup 2019 nhờ ít hơn số thẻ vàng. Nói một cách khác, chúng ta đã có tấm vé vớt của vớt. Nói như vậy không phải để hạ thấp giá trị của thầy trò Park Hang-seo bởi nếu như không có những nỗ lực ở cả 3 trận vòng bảng thì chúng ta chẳng có mảy may hy vọng nào. May mắn chỉ đến với những ai đã sẵn sàng đón nhận nó, đó chính là câu rất đúng với tuyển Việt Nam lúc này.
Câu chuyện vé vớt làm tôi nhớ lại cách đây hơn 20 năm, đó là thời điểm tuyển Việt Nam đứng trước nguy cơ bị loại ở SEA Games 1997 và phụ thuộc hoàn toàn vào trận đấu giữa Lào và Malaysia. Khoảng cách trình độ hai đội lúc đó đã khiến một nhà báo kỳ cựu nhận định là “con voi liệu chui qua được lỗ kim”, ý nói là không thể. Thế nhưng tuyển Lào đã chơi một trận kiên cường và bàn thắng của Keolakhone vào lưới Malaysia khiến người dân Việt Nam đổ ra khắp cả ngả đường ăn mừng.
Lần này, có lẽ là lần thứ hai chúng ta nhận được “quà” từ những đội bóng khác, nhưng cả hai lần đều chung cụm từ: xứng đáng.
Nhưng ở một góc độ khác, tôi cũng thấy những điều lạ lùng ở giải đấu này. Về trọng tài chẳng hạn. Nếu như trước trận Việt Nam - Yemen, người hâm mộ Việt Nam “phát sốt” bởi ông trọng tài đến từ... đất nước cũng đang tranh chấp vé vớt với Việt Nam là Oman. Cuối cùng thì hóa ra ông này lại bắt rất tốt tới mức thái độ (trên mạng xã hội) của CĐV Việt Nam quay 180 độ: từ ngờ vực thậm chí chửi rủa sang yêu quý ông trọng tài đầu trọc.
Bóng đá AFC nếu nhìn từ kết quả trận đấu thấy có gì đó hơi... bất bình thường. Oman được vào vòng trong với bàn thắng ở phút bù giờ cuối cùng, chính xác là phút 90+3. Lebanon cũng suýt có tấm vé với bàn thắng ở phút thứ 90+8 (và bị loại bởi tấm thẻ vàng như chúng ta đã biết).
Tương tự, ai dám nói CHDCND Triều Tiên - một đội từng đá World Cup lại chơi một cách tệ hại đến vậy như thế họ mới là kẻ phát vé.
CHDCND Triều Tiên (trắng) đã đóng vai kẻ phát vé tại Asian Cup 2019
Tất cả những gì diễn ra, cảm tưởng có một bàn tay sắp đặt vô hình nào đó mà kết quả không phản ánh đúng trình độ, đẳng cấp.
Suy cho cùng, cái tư duy bóng đá Châu Á vẫn có gì đó khiến người ta lợn cợn. Gần nhất là chuyện bốc thăm ở ASIAD: Chủ nhà Indonesia bốc thăm lỗi môn bóng đá nam nhưng các bên liên quan không chịu khắc phục ngay mà mãi một tháng sau mới sửa khiến nhiều đội, trong đó có Olympic Việt Nam gặp nhiều khó khăn.
Hai đội UAE và Palestine đã cực lực phản đối trong tức giận vì thiếu hai đội Olympic của họ. Phía Thái Lan nghiên cứu kết quả bốc thăm và cảm thấy không sòng phẳng khi rơi vào bảng B quá nặng, gồm có nhà vô địch U-23 châu Á là Uzbekistan cùng hạng 3 châu Á Qatar nên họ phản đối, đòi bốc thăm lại. Trong khi chủ nhà Olympic Indonesia ở bảng gồm các đội yếu nhất châu lục như Lào, Hong Kong và Đài Loan...
Bóng đá đôi khi trở thành một trò chơi chính trị nào đó. Vòng bảng Asian Cup năm nay cũng đã chứng kiến nhiều kiểu “trời ơi” và sẽ thế nào nếu những điều lạ lùng ấy khiến đội tuyển Việt Nam bị loại?
Rất may là chuyện đó không đến, như người ta nói: đôi khi do... ăn ở, còn một số người nói đó là cái Vận. Vận của ông “Park Hang-son” vẫn còn đang “son”, dây đỏ vẫn còn. Thế thì ngại gì Jordan?
Trong những sự lạ lùng của AFC Cup, tôi tin còn nhiều lạ lùng nữa từ đội tuyển Việt Nam, nhưng cái lạ lùng này của chúng ta không có gì mờ ám. Đó là cái lạ lùng của chính nghĩa và chính đáng.